Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 294: Dám không gặp cô? (1)




Hai ngày sau, Thanh Thu nhận được điện thoại của Tĩnh Tri, cô ấy đang ở sân bay thành phố A, Thanh Thu cười rực rỡ, nói trong điện thoại muốn cô ấy chờ nửa tiếng đồng hồ, cô lập tức tới đón cô ấy.

Thanh Thu lái xe đón Tĩnh Tri, thấy thân hình cô ấy gầy hơn một chút, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, nhịn không được hé miệng cười, bỡn cợt trêu ghẹo: "Sớm nên suy nghĩ cẩn thận, không phải tôi đã nói, nếu Bắc Thành quan tâm tôi bằng một nửa Thiệu Đình quan tâm cô, tôi liền cảm tạ trời đất ..."

"Cô đừng nói bậy, sao anh ta có thể quan tâm tôi? Cô chưa thấy lúc anh ta phát giận với tôi đâu..."

Thanh Thu thiếu chút nữa thốt ra, lại nghĩ đến Thẩm Bắc Thành dặn cô đừng nói cho Tĩnh Tri. Dù sao đây là lễ vật sinh nhật Thiệu Đình tặng cô ấy, nói sớm sẽ không còn vui nữa? Cố đè ép xuống, cô thần bí hề hề liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, mới yếu ớt nói: "Đến lúc đó thì cô sẽ rõ, chúng tôi chỉ có thể hâm mộ thôi."

Tĩnh Tri không hiểu ra sao, nhưng cũng không có tâm tư, chỉ là cười một tiếng: "Nói cái gì đó, thần thần bí bí."

Thanh Thu cười trừ, cũng không nói nữa, chuyển đề tài.

Xe trực tiếp lái đến bệnh viện của Thẩm Bắc Thành, Mạnh Thiệu Đình chính là đang dưỡng thương ở chỗ này. Trên đường nghe Thanh Thu nói mấy câu, biết thương thế của anh đã có chút khởi sắc, nhưng rốt cuộc có thể hoàn toàn phục hồi như cũ hay không thì vẫn không thể nói chính xác.

Cảm xúc Tĩnh Tri hơi xuống thấp, đang yên lành mà anh lại xảy ra tai nạn xe cộ, sợ cũng là bởi vì một đêm uống rượu kia, lại còn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với cô nên tâm tình xuống thấp, thất thần lúc lái xe mới xảy ra chuyện. Nếu chân của anh quả thật không có cách nào khỏi hẳn...

Tĩnh Tri nhịn không được gục đầu xuống, cô nghĩ những thứ này làm gì, anh còn có vợ mà... dù thế nào cũng không tới phiên cô phiền lòng.

Sau khi xe dừng lại, Tĩnh Tri níu lấy vạt áo chậm chạp không có xuống xe. Cô chạy tới như vậy, có tính là lật lọng không? Lần đó anh cũng đã nói chắc như đinh đóng cột sẽ không gặp lại cô, hiện tại cô tự mình đến, chẳng may anh...

Thanh Thu ngừng xe xong, thấy cô không xuống xe, liền đi tới gõ gõ cửa sổ xe: "Tĩnh Tri, sao cô không xuống?"

Tĩnh Tri ồ một tiếng, "Đã tới rồi." Cuống quít thu liễm tâm tình của mình, mở cửa xe ra. Hoàn cảnh những ngôi nhà này rất u tĩnh, xung quanh trồng cây ăn quả xinh đẹp xanh um tươi tốt. Tĩnh Tri mới vừa xuống xe, liền ngửi mùi hương thanh mát của cây ăn quả, mùi thơm của táo khiến lòng cô tựa hồ dần dần bình ổn hơn rất nhiều, thấy Thanh Thu đang chờ cô ở chỗ bậc thềm trước mặt cách đó không xa, cô vội vàng đi nhanh vài bước, đuổi theo bước chân Thanh Thu.

Trong phòng khách lớn dưới lầu cũng không có người, Thanh Thu khẽ thở phào một hơi. Trên đường đến đây, cô nghĩ đến Mạnh Thiệu Đình có thể trách cô tự chủ trương dẫn Tĩnh Tri đến hay không? Bởi vậy tâm tư cô liền chuyển, lôi Tĩnh Tri cười híp mắt nói: "Tĩnh Tri, tôi còn có chút chuyện, một mình cô đi lên được không? Bên ngoài không có xe, trong phòng bệnh nhất định không có ai. Cô đi đi, hiện tại tôi muốn nhanh đi về ..."

Cô nói xong liền đẩy Tĩnh Tri lên cầu thang, Tĩnh Tri có chút khẩn trương, nhưng cũng không có muốn làm lỡ chuyện của Thanh Thu, chỉ đành kiên trì gật gật đầu, đi lên lầu...

Lúc này đã gần hoàng hôn, từ trước đến nay ngày mùa hè ở thành phố A là hơi nóng bức người, nhưng xung quanh ngôi biệt thự xinh xắn này hoàn toàn được cây cối vây quanh. Mặc dù chưa từng bật điều hòa, nhưng vẫn cảm thấy mát mẻ bức người. Lúc giẫm lên cầu thang bằng gỗ sẽ vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, lòng bàn tay Tĩnh Tri vịn lan can dần dần tràn ngập mồ hôi, tâm cũng giống như bị tiếng vang có quy tắc kia làm hại nhảy càng nhanh hơn.

Cô hi vọng cầu thang này có thể đi mãi, sẽ mãi không có điểm cuối.

Cô cũng hy vọng, cô là loại phụ nữ làm việc như đinh đóng cột, mà không phải giống như bây giờ, dù làm ra quyết định gì, cũng sẽ luôn mãi do dự ở trong lòng, lưỡng lự không ổn định, hoặc là hối hận, hoặc là tự trách.

Nhưng đường dài hơn nữa cũng có điểm cuối, chỉ một đoạn ngắn thì sẽ nhanh tới thôi.

Lúc đi tới khúc quanh lầu hai, Tĩnh Tri dừng ở một cửa nhỏ kế tiếp. Mắt nhìn màu xanh um tùm, cô nhịn không được đưa tay, ngón tay chạm được lá cây thấm nước lành lạnh kia, chỉ cảm thấy tâm giống như cũng an tĩnh theo. Mùi hương hoa táo thơm ngát bức người, mặc dù đã tàn héo gần như không còn, nhưng thỉnh thoảng vẫn xen lẫn một ít trong màu xanh, vẫn để cho người ta ngửi được hương thơm ngọt ngào kia. Tĩnh Tri hít sâu một hơi, ngón tay vuốt ve song cửa sổ chậm rãi nắm chặt, lòng của cô dần dần trầm xuống, rốt cuộc làm ra quyết định sau cùng.

Dù cô trở về vì anh trọng thương cũng được, hay là vì không cam lòng và khuất nhục, hoặc là cừu hận bị cô tận lực áp chế ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng lại trồi lên mặt nước một lần nữa cũng được. Tóm lại, cô đã trở về.

Thay vì để từng chuyện tìm đến cô, không bằng cô chủ động đi đối mặt một lần.

Tĩnh Tri xoay người lại, cất bước lên lầu. Tầng hai có ba gian phòng, chỉ có cửa một gian phòng ở giữa đang khép hờ. Tĩnh Tri bước tiến lên, đang muốn gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói của con gái.

"Thiệu Đình, ngủ nửa buổi chiều nên đói bụng rồi đúng không? Ăn ít cháo đi?"

Giọng nói kia rất quen thuộc, không cần phải hỏi cũng biết là Thẩm Mạn Quân. Tay Tĩnh Tri mới giơ lên, lại ngơ ngẩn dừng lại, trong ngực nảy lên tư vị

không biết tên, tựa như chua xót khổ sở, tựa như đau khổ, cô không cách nào làm cho chính mình đi vào. Đúng rồi, cô nên dùng thân phận gì đi vào? Người đàn ông nằm trong đó, người đàn ông mà cô muốn tìm… là chồng của người khác.

Tĩnh Tri gần như muốn cướp đường bỏ đi, lại nghe được giọng nói của Thiệu Đình chậm rãi vang lên, có chút vắng lặng xa cách: "Để ở đó đi."