Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 286: Sự yên tĩnh bị phá nát (2)




Tương Tư ngồi lên xe lửa, từ thành phố C đến thành phố B cần hai tiếng đồng hồ, lúc nào cũng có xe lửa.

Nếu Hà Dĩ Kiệt phát hiện cô rời đi, phản ứng đầu tiên phải là đi sân bay, mà cô hiểu rõ thủ đoạn của anh ta, đã hạ quyết định chạy trốn, tuyệt đối sẽ không để cho mình có khả năng bị anh ta bắt lại.

Tĩnh Tri không dám ở lâu, đưa Tương Tư lên xe lửa, sau khi nhìn xe lửa rời đi, cô lập tức thuê xe đi một tiệm cháo nổi danh nhất thành phố C, mang cháo đã sớm đặt trước rời đi, sau đó lập tức chạy về bệnh viện.

Đây là chủ ý của Tương Tư, cô bé sợ Hà Dĩ Kiệt sẽ giận chó đánh mèo với Tĩnh Tri, cho nên mới muốn cô làm ra chuyện dấu hiệu giả này. Dù Hà Dĩ Kiệt hoài nghi cô, nhưng cũng không có chứng cứ rõ ràng, anh ta cũng không thể làm cái gì với Tĩnh Tri. Huống chi nếu anh ta thật muốn làm gì với Tĩnh Tri, tốt xấu gì cũng phải nhìn mặt mũi Thiệu Đình, vì thế mặc dù Tương Tư lo lắng, nhưng cũng không đặc biệt sợ hãi Tĩnh Tri sẽ xảy ra chuyện.

Mà lúc Tĩnh Tri chạy về bệnh viện cũng không có nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt, cô còn đang kinh ngạc, Liễu Duyệt liền tiến vào, trên mặt nửa vui nửa buồn, thấy cô đứng sững sờ, liền nói: "Nghe thấy Văn tiểu thư tự mình xuất viện nên Hà tiên sinh đã đi rồi, Phó tiểu thư không biết gì sao?"

Tĩnh Tri à một tiếng, nhẹ khẽ thở phào nhẹ nhõm, Hà Dĩ Kiệt không có truy cứu ư? Hay là thật sự đã chơi chán, vì thế đi thì đi, cũng sẽ không để trong lòng chút nào?

Lúc Tĩnh Tri thu dọn đồ đạc của mình rời khỏi bệnh viện, Mạnh Thiệu Đình và Thẩm Bắc Thành đang thương lượng chuyện Tĩnh Viên.

"Tất cả tiền của tôi đều ở trong này, đây là "tài sản riêng" mà lão già không biết. Công trình Tĩnh Viên không thể dừng, vốn chỉ cần ba tháng nữa là dễ dàng kịp sinh nhật cô ấy, nhưng hiện tại... xây gấp cả ngày lẫn đêm, hẳn là có thể kịp. Bắc Thành, bây giờ chân tôi không tiện, chuyện Tĩnh Viên nhờ cậu vậy."

Thẩm Bắc Thành từ chối cho ý kiến, bĩu môi nói: "Đây coi là chuyện gì? Cậu im lặng làm nhiều chuyện như vậy cho người ta, sau đó học Lôi Phong làm chuyện tốt không để lại danh, đậu nga cũng không có oan như cậu đâu!"

Mạnh Thiệu Đình cười: "Cậu cũng đừng nghẹn tôi, việc này tôi đã quyết định chủ ý, dù gì cũng đã đi đến một bước này, không có đạo lý thu tay lại, nhờ cậu tiếp tục giúp tôi giữ bí mật."

"Thật không rõ trong lòng cậu đang suy nghĩ gì? Đây là cơ hội rất tốt, Tĩnh Tri mềm lòng, nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý, sao cậu lại không để cho cô ấy biết? Thiệu Đình, không phải tôi nói cậu, cậu thật sự muốn chờ đến khi Tĩnh Tri lập gia đình thì cậu mới hối hận ư ? Sẽ không kịp đâu?"

"Nói cái gì đó?" Mạnh Thiệu Đình hơi nhíu mày, ánh mắt lại là nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Từ trước đến nay thành phố A rất nóng, cô ấy lại rất sợ nóng, nếu không có hồ nước và chòi nghỉ mát... Quên đi, vẫn là làm theo nguyên trạng lúc trước thôi..."

Thẩm Bắc Thành chán nản, liên tục chỉ anh: "Cậu thật đúng là si tình. Thiệu Đình, cậu muốn tôi nói gì đây? Cậu làm như vậy vì cái gì?"

"Không vì cái gì hết, chỉ là muốn làm chút chuyện cho cô ấy mà thôi. Chuyện này ở trong phạm vi năng lực của tôi, lại không khó, không có gì lớn."

"Cậu nói đơn giản nhỉ! Cậu đừng cho là tôi không biết cậu tốn bao nhiêu tâm tư, đây là một khoản lớn? Hơn nữa, xây theo nguyên dạng, Tĩnh Viên kia là nhà cú hơn một trăm năm trước, còn từng trải qua tu sửa, cậu không phải không biết thị trường hiện tại, đây là công trình có bao nhiêu khó khăn?"

"Tuy nói khó khăn, nhưng cũng không phải không thể làm, bây giờ không phải là không xây được? Được rồi, tôi biết cậu là vì tốt cho tôi, nhưng cậu chỉ cần làm chuyện này giúp tôi, coi như là chân chính tốt với tôi."

Thẩm Bắc Thành lắc đầu thở dài: "Mà thôi, ai bảo chúng ta là anh em, chuyện của cậu cũng chính là chuyện của tôi. Cậu yên tâm dưỡng thương đi, tôi sẽ không làm hỏng việc, nhất định làm xong rất tuyệt vời cho cậu."

Mạnh Thiệu Đình cười, cũng không nói thêm lời khách sảo. Hai người quen biết nhiều năm như vậy, điểm ăn ý ấy ngược lại vẫn phải có.

Bên này công trình Tĩnh Viên tiếp tục hừng hực khí thế, mà bên bệnh viện, Mạn Quân nhất định không chịu đi. Dù ban đầu Mạnh Thiệu Đình chống cự, nhưng dần dần cũng thỏa hiệp, người ngoài nhìn vào đều cho rằng quan hệ vợ chồng son đã hòa hoãn, thậm chí bà Mạnh cũng mừng rỡ không thôi, cứ theo đà này, chính mình cũng sắp làm bà, được ôm cháu trai rồi!

Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ, Mạn Quân chỉ là cố gắng vãn hồi, mà Mạnh Thiệu Đình cũng chỉ có thể cho cô một chút bồi thường ở trong phạm vi tiếp nhận của mình. Anh sẽ không thay đổi chuyện ly hôn, mà bây giờ nếu cô cảm thấy chăm sóc anh như vậy có thể vui vẻ một chút, anh cũng không sao cả, nhịn khoảng hai, ba tháng, cũng sẽ qua thôi.

Cuộc sống Tĩnh Tri bình ổn không sóng gió, trôi qua từng ngày. Mùa thu này bánh bao nhỏ sẽ phải vào vườn trẻ, bây giờ cô đang bận đi làm, vội vàng khuyên bảo con trai đồng ý rời khỏi mẹ, bắt đầu cuộc sống cùng nhau chơi đùa với người bạn nhỏ.

Mà yên lặng như vậy, giống như nhất định sẽ bị phá vỡ. Vào một buổi trưa ngày nào đó, lúc Tĩnh Tri đang nghỉ ngơi thì nhận được một cuộc điện thoại.

Chính xác mà nói, cô không nhận ra người kia, thế nhưng cô từng có duyên gặp mặt cô ta hai lần.

Đúng, lúc cô đi California tìm Thiệu Hiên từng gặp cô ta hai lần, một lần là lúc Thiệu Hiên hôn cô ta, một lần chính là cô ta mắng cô là gái điếm Trung Quốc.

Cho tới bây giờ, Tĩnh Tri còn có thể nhớ rõ ràng, cô ta nhìn cô bằng ánh mắt trào phúng, trong môi mỏng phun ra mấy chữ chọc cô phát điên, sao cô có thể quên cô gái tên Tống Cảnh kia chứ?

Tống Cảnh hẹn buổi tối gặp cô ở một quán cà phê, Tĩnh Tri chần chừ một chút, vẫn là đáp ứng.

Nói cô không cam lòng cũng được, nói lòng hiếu kỳ cô xúi giục muốn biết mục đích Tống Cảnh tìm đến cô cũng được, nói cô... còn tồn tại một tia mong đợi với Thiệu Hiên cũng được, nói chung buổi chiều cô không có tâm trạng đi làm, dứt khoát xin nghỉ trở về.

Lúc đi tới bên cạnh tiểu khu, liền thấy con mình bị mọi người vây xem, bình tĩnh đứng lấy túi thịt cua năm đồng tiền từ lão đầu đẩy xe bán phía trước, không nhìn ánh mắt vô số bác gái, các thím, các chú, chị gái ái mộ xung quanh, mặc cho cõi lòng thủy tinh tan nát đầy đất, chỉ chuyên chú nhìn bánh bao vừa trắng mập lại vừa đáng yêu...