Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 280: Đã đến tuyệt cảnh




Bà ta vừa nói xong lại gào khóc lên, Mạn Quân lập tức không nhịn được, nước mắt cũng rơi rào rào xuống. Cô muốn khuyên giải an ủi mẹ chồng, nhưng trong lòng khó chịu như là dao cắt. Anh là đi gặp Phó Tĩnh Tri, anh ở nơi đó một đêm, anh lái xe trong lúc mệt mỏi quá độ mới xảy ra chuyện. Đều là do Phó Tĩnh Tri, đều là do cô ta làm hại!

Cô nhẫn nhịn, thế nhưng bây giờ Thẩm Mạn Quân cô lại cũng không cách nào nhẫn nhịn nữa. Cô ta thiếu chút nữa hại chết chồng của cô, thiếu chút nữa hại chết người chồng cô yêu thương sâu sắc, cô quyết không thể lại tha thứ cho cô ta!

"Khóc, khóc, chỉ biết khóc! Không phải bác sĩ nói không có việc gì sao? Tội gì lại nguyền rủa con trai của mình? Thiệu Đình cũng sắp tỉnh đi? Chuẩn bị cháo với thuốc bổ chưa?"

Mạnh Chấn Tông đau đầu một trận, không khỏi lại nghĩ tới Lê Lê hiểu ý người. Nếu bà ấy còn sống, ông cũng không cần lo lắng bị người trong nhà làm ra một đống cục diện rối rắm.

Mạn Quân thấy cha chồng tức giận, cuống quít dừng nước mắt lại, đứng lên nói: "Cha yên tâm đi, việc này đã chuẩn bị xong. Bác sĩ nói chờ Thiệu Đình tỉnh, chúng ta có thể đi thăm anh ấy."

Lúc này sắc mặt Mạnh Chấn Tông mới dễ nhìn một chút, ông nhớ tới Tĩnh Viên, lại nghĩ đến Mạn Quân tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nhiều năm như thế, ánh mắt không khỏi mềm nhũn, đưa tay vỗ vỗ vai của cô: "Đứa bé ngoan, con cũng đừng quá lo lắng, cũng may Thiệu Đình không có việc gì."

Mạn Quân cắn răng nhẹ nhàng gật đầu, cố nén nước mắt nặn ra một nụ cười: "Đúng vậy, cũng may Thiệu Đình mạng lớn, không có chuyện gì. Cha mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, con thấy sắc mặt cha không tốt lắm."

Mạn Quân nói xong, liền giúp đỡ Mạnh Chấn Tông ngồi xuống, lại đưa tay rót trà đưa tới: "Cha uống chút trà đi."

Mạnh Chấn Tông càng hài lòng, Mạn Quân nhu thuận săn sóc như vậy, lại luôn luôn không có điệu bộ của thiên kim nhà giàu. Đứa nhỏ tốt như vậy, Thiệu Đình lại cứ không muốn, trái lại cố gắng quyết tâm quấn quýt không rõ với người phụ nữ kia. Lại nghĩ đến diện tích Tĩnh Viên cực lớn kia, nó vác một số tiền lớn của ông ném vào, khiến hận ý của ông với Phó Tĩnh Tri càng sâu thêm mấy phần.

Mạn Quân đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy thần sắc âm tình bất định của Mạnh Chấn Tông, không khỏi hơi ổn định hô hấp, cúi đầu đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

"Ông nghe nói con trai xảy ra chuyện, vì sao bây giờ mới qua đây?" Bà Mạnh khóc đủ rồi, bỗng nhiên nghĩ đến mình vừa nghe được tin tức liền chạy tới, sao lão già này trễ như vậy mới tới? Không khỏi sinh ra mấy phần hoài nghi, tâm trạng cũng thấp thỏm, chẳng lẽ bây giờ lão già có thành kiến gì với Thiệu Đình rồi sao?

Mạnh Chấn Tông vừa nghe bà ta hỏi, lửa giận liền vọt lên, cái ly trong tay cũng bị ông hung hăng ném lên bàn: "Hừ, bà sinh con trai rất tốt!"

Ông hung hăng liếc mắt trừng bà Mạnh một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng. Dù sao Thiệu Đình là con trai ông luôn thương yêu nhất, hiện tại nó bệnh nằm trên giường, nếu để cho nó biết chuyện Tĩnh Viên rồi náo loạn ra chuyện không hay gì đó, trong lòng ông cũng sẽ không dễ chịu. Nghĩ nghĩ, liền cường ngạnh nhịn xuống.

Bà Mạnh không hiểu ra sao lại tức giận lên, bà xoay thân thể qua, khuôn mặt trang điểm tinh xảo bởi vì khóc nên hơi lem luốc, thoạt nhìn có chút buồn cười: "Lời này của ông là có ý gì? Con trai xảy ra chuyện, ông làm cha không quan tâm con trai thì thôi, ngược lại đến chất vấn tôi? Thiệu Đình lại làm gì khiến ông không vui hả?"

Tinh thần Mạnh Chấn Tông mỏi mệt, lười tranh chấp với bà ta, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần. Bà Mạnh thấy bộ dáng không để ý của ông, càng thở gấp,

cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Tôi biết ông nhìn hai mẹ con tôi không vừa mắt, mấy ngày nay ông ở California với lão tam, liền ném tôi và con trai ở sau ót đúng không? Tôi cho ông biết, Mạnh Chấn Tông, ông đừng nghĩ đánh cong cong lượn lượn cái gì, không có nhà mẹ tôi, sẽ có ông hôm nay ư? Ông đừng nghĩ qua cầu rút ván!"

"Bà lại đang nói bậy bạ gì đó? Liên quan gì đến lão tam? Mắt nó mù nhiều năm như vậy, có thể làm gì? Những năm gần đây, từ trên xuống dưới đều ở trong tay ba mẹ con các người, bà còn chưa thấy đủ ư?" Mạnh Chấn Tông tức giận đau đầu, bệnh cũ tựa hồ lại sắp bắt đầu tái phát, ông vô lực khoát khoát tay, "Để cho tôi yên tĩnh một lúc, chờ Thiệu Đình tốt hơn, tôi ngược lại muốn tính toán sổ sách với nó!"

"Thiệu Đình lại làm không đúng chỗ nào để khiến ông tính sổ với nó hả?" Bà Mạnh lại nhất quyết không tha, thấy Mạnh Chấn Tông không để ý tới bà, bà lại bắt đầu mượn đề tài để nói chuyện của mình: "Thiệu Đình xảy ra chuyện, người làm cha như ông không quan tâm, lão đại cũng không để vào mắt, em trai nó còn không biết có nguy hiểm gì không, đến bây giờ còn không thấy bóng dáng của lão đại?"

Mạnh Chấn Tông nửa mở mắt liếc nhìn bà một cái, "Lão đại cũng là bà sinh, bà cũng quá thiên vị rồi."

Ông nói xong, đưa tay bưng trà, Mạn Quân vội vàng thêm trà mới cho ông: "Cha cẩn thận nóng."

Mạnh Chấn Tông cười hài lòng với con dâu: "Con đi rửa mặt lại đi, thoa thuốc lên mắt của con đi."

Mạn Quân gật gật đầu, xoay người đi.

Mạnh Chấn Tông vẫy tay với người họ Lục, sau khi nhấp hớp trà mới hỏi: "Lão đại đâu?"

"Hừ, ai biết đi đâu rồi? Không chừng ước gì Thiệu Đình gặp chuyện không may, chiếm chức chủ tịch của nó."

Mạnh Chấn Tông liếc mắt nhìn sang một cái, cuối cùng bà Mạnh hơi xấu hổ, ngượng ngùng ngậm miệng.

"Lão gia, ngài quên rồi sao, tuần trước đại thiếu gia bị ngài phái ra nước ngoài đi công tác. Nhưng ngài ấy đã gọi điện thoại, đại thiếu gia đã mua vé máy bay về nước trước, hơn nữa còn dẫn bác sĩ khoa chỉnh hình nổi tiếng về."

Mặt bà Mạnh có chút ửng đỏ, lẩm bẩm một tiếng: "Không có chuyện mà ân cần..."

"Bà câm miệng cho tôi!" Rốt cuộc Mạnh Chấn Tông tức giận: "Đều là thịt trong bụng bà, cần gì bên nặng bên nhẹ hả? Chỗ nào của lão đại khiến bà không hài lòng? Nó không đến, bà nói nó không quan tâm em trai, nó dẫn chuyên gia trở về, bà lại sinh chuyện, chẳng lẽ Thiệu Tiệm không phải con trai của bà?"

Bà Mạnh cười lạnh, bĩu môi: "Tôi ngược lại không nhận nổi con trai tốt như vậy, từ nhỏ nó có từng để người mẹ ruột này vào mắt chưa? Tôi thấy nó ngược lại luôn luôn thân cận với lão tam. Lúc mẹ lão tam còn sống, mười ngày thì có năm ngày Thiệu Tiệm đều ở chỗ bà ta, lúc ấy nó có nhớ tôi là mẹ ruột nó sao?"

Mạnh Chấn Tông nghe bà nhắc tới Lê Lê, tinh thần không khỏi hoảng hốt một trận, lại thốt ra một câu: "Tính cách Lê Lê vốn dịu hiền, đứa nhỏ thân thiết với bà ấy cũng là tự nhiên..."

Ông vừa thốt ra lời kia, sắc mặt bà Mạnh lại chợt thay đổi. Bà vừa muốn mở miệng, con ngươi người họ Lục kia liền chuyển, lập tức chuyển đề tài: "Tiên sinh, phu nhân có biết tại sao nhị thiếu gia xảy ra tai nạn xe cộ không?"

Ông ta vừa hỏi, bà Mạnh cũng quan tâm đứng lên: "Có người sai khiến ư? Đúng rồi, hiện tại Thiệu Đình giữ quyền lực, nói không chứng là có vài người có tâm tư bất lương, âm thầm ngáng chân."

Mạnh Chấn Tông nghe lời này không khỏi chán ghét một trận, trực tiếp cắt ngang dò hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Người họ Lục vừa muốn mở miệng, Mạn Quân lại bỗng nhiên đi tới, sắc mặt cô rất khó coi, đôi mắt lại sáng dọa người, "Cha, mẹ, con biết, con biết đã xảy ra chuyện gì?"

"Mạn Quân, con biết sao?" Mạnh Chấn Tông có chút nghi hoặc nhìn nhìn Mạn Quân, lại thấy hai gò má cô đỏ ửng kỳ lạ, đứng ở nơi đó như là mất hồn. Trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, như nghĩ tới điều gì.

"Mạn Quân, con nói đi? Có phải con nghe tin đồn gì không, có ai giở trò xấu với Thiệu Đình à?" Bà Mạnh thấy cô không lên tiếng, vội vàng thúc giục.

Mạn Quân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Không, không ai giở trò xấu, tai nạn xe cộ lần này chỉ là ngoài ý muốn..."

"Ngoài ý muốn? Vậy con mới vừa nói con biết..."