Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 270: Tôi sẽ không quên




Anh chính là không bỏ cô xuống được, muốn ở cùng cô nhiều thêm một lúc. Trong thời gian đó, giống như hai người bạn già vậy, không cần ầm ĩ, không cần náo loạn, trò chuyện thật tốt là được rồi.

Đây là chuyện rất khó khăn ư? Trong bảy năm này, bọn họ chưa từng bình tĩnh ngồi xuống, mỉm cười nói mấy câu?

"Phó tiểu thư, Thiệu Đình sẽ không lừa cô." Hà Dĩ Kiệt mở miệng, anh nói như vậy, tự nhiên là có đạo lý của anh.

Sự quan tâm của Mạnh Thiệu Đình với Phó Tĩnh Tri đã từng khiến anh giật mình. Vào hai năm trước, anh đi qua giúp Thiệu Đình một tay, cường ngạnh mua Tĩnh Viên đã bắt đầu khởi công từ trong tay người khác, tốn gấp đôi giá thị trường, đối phương lại hung hăng làm thịt Thiệu Đình một khoản mới bằng lòng buông tay.

Thiệu Đình mua đất không phải là vì khai phá đất đai, không phải là vì việc buôn bán, không phải vì lợi nhuận. Thiệu Đình chuẩn bị tròn một năm, lấy được bản vẽ hoàn chỉnh, muốn phục hồi Tĩnh Viên như cũ rồi tặng lại cho cô

Mà mua mảnh đất kia không bao lâu, Phó Tĩnh Tri liền mang theo đứa nhỏ đi đến nước Mỹ. Hà Dĩ Kiệt từng cho là Thiệu Đình sẽ bán đi, hoặc là làm gì đó để thu hồi chút tiền vốn, nhưng anh ta vẫn mất vô số nhân lực, tài lực vẽ xong bản vẽ Tĩnh Viên, động thổ khởi công vào năm cô rời đi.

Hà Dĩ Kiệt là một người đàn ông rất thực tế, anh cho rằng phương thức biểu đạt tốt nhất của một người đàn ông yêu một phụ nữ chính là cho cô tất cả những điều cô muốn.

Tĩnh Viên là nơi Phó Tĩnh Tri ở hai mươi hai năm, là tất cả ký thác tinh thần của cô. Ý nghĩa Tĩnh Viên đối với cô, gần như sắp vượt qua cưng chiều của cha cô.

Thiệu Đình như vậy là nguyện ý không sợ phiền phức, không sợ phí tiền cho cô một Tĩnh Viên hoàn chỉnh. Chỉ bằng điểm này, Hà Dĩ Kiệt liền biết, Phó Tĩnh Tri là xương sườn mềm của Mạnh Thiệu Đình.

Làm bạn rất thân, Hà Dĩ Kiệt lại vẫn rất vui vẻ vì Mạnh Thiệu Đình có một xương sườn mềm như thế.

Tĩnh Tri lại nhìn Mạnh Thiệu Đình, từ đầu chí cuối bên môi anh đều mang ý cười bất cần đời. Nhưng cô dần dần tin anh sẽ chịu buông tay, cô liền cảm tạ trời đất .

"Được, tôi đáp ứng anh. Một buổi tối, không cho anh chạm vào tôi, không cho nói lời mạo phạm. Đến bình minh thì anh sẽ rời đi, không bao giờ xuất hiện nữa, cả đời cũng đừng xuất hiện nữa."

Cô gần như là không thể chờ đợi anh biến mất? Rốt cuộc làm cho nụ cười của anh tiêu tan.

Anh ngưng mắt nhìn cô thật sâu, gần như nhìn thấu cả người của cô. Sau đó anh gật đầu, đứng lên, giữa môi mỏng nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Được."

Tĩnh Tri chống đất muốn đứng lên, lại không thành công.

Anh vươn tay ra, kéo cánh tay của cô, kéo cô đứng lên. Sau đó cầm tay cô đi về phía trước: "Chỉ là nắm tay giữa bạn bè."

Bọn họ vào thang máy, sau đó ngồi trên xe của anh. Bàn tay của anh bị thương, đành phải lái bằng một tay, nhưng anh lái xe rất ổn định.

Hồi lâu sau, hai người đều không nói gì. Đến cuối cùng, vẫn là Tĩnh Tri mở miệng: "Tìm một khách sạn sạch sẽ đi."

"Được."

Anh gật đầu, cuối cùng dừng xe ở bên ngoài khách sạn Lệ Tinh. Ngừng xe xong, anh mở cửa xe, đỡ cô xuống xe. Thân thể cô rất không thoải mái, bước chân không thể ổn định.

Anh đưa tay nắm tay cô, có lực và ấm áp: "Chỉ nắm tay thôi."

Mướn phòng, cầm thẻ mở phòng. Anh nhờ phục vụ đưa tới thuốc giải rượu và thuốc dạ dày, sau đó kéo cô vào thang máy.

Phòng tầng cao nhất, khoảng ba trăm mét vuông, đi vào có thể trực tiếp nhìn thấy toàn cảnh thành phố C.

Anh đóng cửa lại, cười cười, khuôn mặt tươi cười rất đẹp mắt, người cũng rất đẹp trai.

"Ai có thể nghĩ đến, chúng ta thuê phòng đắt tiền nhất, không phải là vì làm tình."

Tĩnh Tri nhíu mày: "Anh nói không..."

"Xin lỗi, nhất thời quên mất..." Anh khoát khoát tay, vừa cười, đôi mắt lại lấp lánh .

"Tôi đi tắm, thay quần áo sạch sẽ."

Anh thấy cô rất xấu hổ, đứng không yên nên chủ động rời đi, quả nhiên cô lập tức thở dài một hơi.

Anh lại cười, không sao cả nhún nhún vai, đi phòng tắm.

Nửa giờ sau anh đi ra, mặc áo choàng tắm rất lớn, bọc lại rất chặt. Anh vừa ra tới liền nói với cô: "Rất xin lỗi, tôi mới vừa gọi điện thoại cho phục vụ, nhờ bọn họ

đưa hai bộ quần áo đến. Em đi tắm trước đi, chờ em đi ra tôi liền dọn dẹp thỏa đáng. Còn có, đợi lát nữa mang quần áo của em đến, tôi sẽ nhờ nữ phục vụ đưa cho em."

Anh làm rất hoàn hảo, Tĩnh Tri ngược lại cảm thấy có chút không có ý tứ, cô gật đầu đáp ứng: "Cảm ơn."

Bọn họ quả thật khách khí như là lần đầu gặp nhau, nhưng thực ra…

Rốt cuộc bọn họ dây dưa bao nhiêu năm?

Lúc cô đi học liền yêu anh, sau khi cô rời đi thật lâu, anh hậu tri hậu giác động tâm.

Một giờ sau, hai người bọn họ mặc chỉnh tề ngồi ở trên sô pha, cách nhau ba mét.

Thời gian đã là một giờ sáng, thời gian của anh và cô không còn nhiều lắm.

Anh cảm thấy khó chịu, cô cũng cảm thấy khó chịu.

Anh khó chịu thời gian quá ngắn, quá ít. Cô khó chịu thờì gian quá dài, quá xấu hổ.

Trái tim giống nhau, lại suy nghĩ tâm sự không giống nhau.

Thế nhưng ánh trăng thật xinh đẹp, ban công thủy tinh rộng lớn, ánh trăng chiếu vào như là dòng nước bạc xinh đẹp rơi đầy đất.

Không khí yên tĩnh giống như là âm thanh hạt giống chui ra từ dưới đất, thỉnh thoảng sẽ có vài âm thanh tích tắc, không biết truyền đến từ chỗ nào.