Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 262: Mạnh mẽ ôm vào lòng (1)




Bầu không khí dần dần trở nên sôi nổi, Tĩnh Tri cũng uống mấy ly rượu, hai gò má đỏ ửng. Cô và Thanh Thu thấp giọng nói gì đó, hai người cười thành một đoàn. Mà lúc này, cửa phòng bao chợt mở ra...

"Xin lỗi, lúc nãy tôi có chút việc, đã tới muộn. Tĩnh Tri? Sao em cũng ở nơi này?"

Mạnh Thiệu Đình một bộ dáng phong trần mệt mỏi đi tới, vừa chào hỏi Thẩm Bắc Thành, Hà Dĩ Kiệt, vừa cởi nút áo âu phục ra. Không ngờ bên này vừa mới nghiêng đầu, liền thấy được Tĩnh Tri trợn mắt há mồm...

Sau khi Tĩnh Tri phản ứng kịp, sắc mặt có chút khó coi, đặt cái ly trong tay lên bàn, cô lấy áo khoác đứng lên...

Tương Tư và Thanh Thu hoảng hốt vội giữ cô lại, "Tĩnh Tri, tốt xấu gì chúng tôi cũng từ xa đến thăm cô, mọi người đang vui vẻ mà, cô đừng đi."

Trong lòng Tĩnh Tri mơ hồ đoán được gì đó, không khỏi có chút tức giận. Cô xem Thanh Thu và Tương Tư trở thành bạn tốt tri kỷ, nhưng không ngờ hai người này đều giúp đỡ Mạnh Thiệu Đình. Không phải các cô không biết, cô hoàn toàn không muốn thấy Mạnh Thiệu Đình!

"Tôi chỉ muốn gặp hai người, nếu đã gặp, hơn nữa bây giờ thời gian cũng đã muộn, tôi không yên lòng về Phi Đồng, phải trở về..."

"Phi Đồng có bảo mẫu chăm sóc, không có chuyện gì đâu. Tĩnh Tri, mọi người không gặp hơn hai năm, tốt xấu gì cũng ngồi thêm một chút nữa đi..."

Sắc mặt Thanh Thu cũng có chút xấu hổ, cô đã cảm thấy có lỗi với Tĩnh Tri, nhưng lại muốn tác hợp Mạnh Thiệu Đình với cô ấy, mà Tương Tư cũng không ngừng lôi kéo Tĩnh Tri, không cho cô ấy đi. Lôi kéo như vậy mấy lần, Tĩnh Tri còn

náo loạn nữa thì có chút không hợp tình người. Tĩnh Tri khẽ cắn môi, đành phải ngồi xuống.

Mạnh Thiệu Đình thấy cô ngồi xuống, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ là trên mặt lại có mấy phần khó coi.

"Thiệu Đình, lần này cậu tới chậm. Nói đi, phạt cậu như thế nào đây?"

Hà Dĩ Kiệt mở miệng trước, phá vỡ cục diện có chút cứng ngắc. Anh nghiêng người rót ly rượu đưa tới, một tay kéo Tương Tư, ngón tay vỗ về chơi đùa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tương Tư, mà một tay kia dường như không có việc gì nhẹ gõ đầu gối, bộ dáng tâm tình rất tốt.

"Phạt ba ly rượu?" Mạnh Thiệu Đình cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, vừa cười vừa nói.

Thẩm Bắc Thành cười một tiếng, lại rót đầy cho anh một ly rượu mới, nói: "Vậy thì không thể được, hôm nay mọi người tới hát tìm thú vui, vừa rồi Dĩ Kiệt còn hát một bài đấy. Nếu không tên nhóc cậu cũng hát một bài đi? Tôi nhớ lúc học đại học, người ta gọi cậu là gì nhỉ? Vương tử tình ca?"

Mạnh Thiệu Đình làm bộ dáng đánh một quyền qua, "Cậu đừng chế nhạo tôi! Đừng hồ nháo nữa!"

Anh nói xong, mắt lại nhìn về phía Tĩnh Tri. Thấy mặc dù cô nghiêm mặt, nhưng lại một bộ dáng dựng thẳng tai nghe, nhịn không được giương khóe môi lên, nhét bản thân vào trên sô pha.

"Chị Tĩnh Tri, em nghe nói trước kia chị chơi nghệ thuật, chị hát cho tụi em nghe một bài đi!" Tương Tư bỗng nhiên tránh khỏi trong lòng Hà Dĩ Kiệt, chạy mấy bước đến trước mặt Tĩnh Tri, lắc lắc cánh tay của cô làm nũng.

"Đúng rồi Tĩnh Tri, tôi và Tương Tư đều hát rồi. Dù gì đã đến KTV, cô cũng phải hát một, hai bài chứ!"

Thanh Thu cũng kêu la theo, đáy mắt Mạnh Thiệu Đình hơi sáng ngời, trong ánh mắt lại có vẻ mong đợi.

Tĩnh Tri bị hai người xô đẩy choáng váng cả đầu, liên tục khước từ: "Tôi không biết hát, trước đây tôi chỉ học dương cầm..."

Cô nói, ánh mắt không nhịn được ném lên trên người Mạnh Thiệu Đình. Người này còn ngồi ở chỗ này đấy, muốn cô mở miệng hát, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Mạnh Thiệu Đình tựa hồ đoán ra nguyên nhân là cô đang bận tâm anh ở trong này, tiện tay cầm điếu thuốc đứng lên, nói với Thẩm Bắc Thành một tiếng: "Bắc Thành, ra hút điếu thuốc với tôi đi!"

Thẩm Bắc Thành tự nhiên hiểu rõ ý tứ của anh, hai người liền đứng dậy đi ra khỏi phòng bao.

Tĩnh Tri vừa thấy anh đi ra, lúc này mới thở dài một hơi, lại bị Tương Tư la hét ầm ĩ đến đầu gần như sắp nổ tung. Mùi rượu không ngừng cuồn cuộn, đầu óc cô nóng lên, liền lấy microphone đi tới chọn cho mình một bài...

Cô chọn chính là bài 《 Bách hợp hoang dã cũng có mùa xuân 》mà Mạnh Đình Vi từng hát. Kỳ thực giọng hát của Tĩnh Tri rất giống Mạnh Đình Vi, trước đây lúc đi học, trải qua mấy cuộc liên hoan lớn nhỏ, bài hát này coi như là sở trường của cô...

"Anh có biết tôi yêu anh, nhớ anh, yêu anh, oán anh, thâm tình vĩnh viễn không thay đổi. Chẳng lẽ anh chưa từng quay đầu lại, nhớ lại lời thề hôm qua..."

Tĩnh Tri cầm micro ngồi ở trên sô pha yên tĩnh hát, mà Tương Tư và Thanh Thu hình như cũng yên tĩnh lại. Bài hát này vốn thích hợp yên lặng ngâm hát, giọng hát Tĩnh Tri bình thường, nhưng cũng may giọng dễ nghe, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, không còn đơn thuần như trước nữa, ý tứ trong ca khúc cũng được cô biểu diễn ra được mấy phần...

Mạnh Thiệu Đình cầm điếu thuốc đứng ở ngoài phòng bao, lúc đi ra không có khóa chặt cửa, giọng hát của cô liền vang ra ngoài.

Quen biết cô bảy năm, đã từng sống chung một chỗ hơn nửa năm, bọn họ đã từng là vợ chồng thân mật nhất, nhưng anh biết về cô rất ít.

Có lúc nhớ lại, có thể nhớ được cũng chỉ là cô thích mùi hoa sơn chi, cô thích xuống bếp, cô thích pha cà phê, thích đọc sách. Còn lại, anh hoàn toàn không biết gì cả.

Cô thích đàn dương cầm, một người đàn dương cầm không tệ, sau năm năm ly hôn anh mới biết được, nghe được. Cô hát cũng khá hay, đêm nay anh mới biết được.

Còn có cái gì mà anh không biết, anh trăm phương ngàn kế muốn lần nữa giữ lấy cô, nhưng càng ngày càng phát hiện người vợ trước từng bị anh vứt bỏ không chút do dự lại giống như là một động giấu bảo vật không đáy, mỗi một lần đều mang đến cho anh vui mừng nói không nên lời.