Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 249: Chỉ vì nhìn em cười một lần (2)




Cô là đứa con gái duy nhất ở trong nước không biết tận tâm. Cũng không biết lúc trước mộ cha mẹ có người trông nom quản lý, có người dâng hương cúng bái bọn họ vào tiết thanh minh không?

Tĩnh Tri vừa nghĩ như thế, tim không khỏi như bị đao cắt. Cô không muốn khóc ở trước mặt Mạnh Thiệu Đình, nhưng vẫn không nhịn được quay lưng che mặt khóc thút thít...

Mạnh Thiệu Đình thấy cô khóc, nhất thời không khống chế được. Anh giật mình nhìn bóng lưng không ngừng run rẩy của cô, trong khoảng thời gian tâm trở nên mềm nhũn, lại không cách nào khống chế đưa tay ôm cô. Bàn tay anh vuốt ve tóc của cô, cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng mở miệng khuyên bảo: "Tĩnh Tri, em muốn khóc thì khóc đi, đều là lỗi của tôi. Là tôi có lỗi với cha mẹ vợ, là tôi có lỗi với em, là tôi có lỗi với Phi Đồng, đều là lỗi của tôi. Tĩnh Tri, nếu như em oán tôi, liền đánh tôi, mắng tôi đi..."

Tĩnh Tri vừa nghe lời này, vốn không giận anh, nhưng lại xuất hiện ba phần cơn giận không đâu. Khuỷu tay cô đụng về phía sau, hung hăng đánh anh. Quay mặt lại, một đôi mắt sưng đỏ như quả đảo trừng anh, giọng nói khóc mang theo khàn khàn, cô nghẹn ngào mắng: "Phi, anh còn có mặt mũi gọi cha mẹ vợ? Bây giờ cha mẹ vợ của anh là nhà họ Thẩm, có liên quan gì với nhà họ Phó chúng tôi? Nghĩ đến chắc cha mẹ tôi cũng không muốn nghe anh nói như vậy. Huống chi, vốn anh đã nói, anh đều không biết chuyện này, sao bây giờ lại nói là lỗi của anh hả? Vốn do người nhà họ Phó chúng tôi xui xẻo, nhìn người không rõ nên mới có kết quả như vậy, lại có liên quan gì với người "Không biết chuyện" như anh chứ? Sao tôi có thể oán anh, hận anh, đánh anh, mắng anh hả? Thực sự là buồn cười!"

Mạnh Thiệu Đình nghe cô nói như vậy, nhịn không được nở nụ cười khổ. Anh tiến lên một bước, Tĩnh Tri lại nhanh chóng tránh ra. Mạnh Thiệu Đình chỉ đành đứng tại chỗ, thấy cô khóc lợi hại, cũng không nhẫn tâm tranh chấp với cô, xoay người cầm khăn tay đưa cho cô; "Trước lau nước mắt một chút..."

Tĩnh Tri đoạt lấy, che lên mắt, xoay người không để ý đến anh.

"Mặc dù tôi đúng là không biết chuyện, nhưng chuyện này làm sao thoát khỏi quan hệ với tôi? Đó là cha mẹ vợ của tôi, tôi cũng gọi một tiếng cha mẹ, sao có thể thực sự không quan hệ với tôi? Còn nữa, em nói hiện tại cha mẹ vợ của tôi là nhà họ Thẩm, tôi nhận. Chuyện này vốn là tôi có lỗi với em, bây giờ tôi cũng không muốn giấu giếm em, lúc trước..."

Mạnh Thiệu Đình khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, vẫn thật sự nói ra: "Lúc trước em đưa giá thầu thấp nhất cho đối thủ của Mạnh thị, cha tra được chuyện này, liền muốn lấy chuyện tố giác em tới uy hiếp tôi. Vì chứng cứ vô cùng xác thực, nếu quả thật tố cáo em, tôi cũng không bảo vệ được em, bởi vậy chỉ đành đáp ứng yêu cầu của cha, cưới Mạn Quân..."

Tĩnh Tri ngẩn ra, ngón tay che mắt lập tức dời đi. Cô ngây ngốc nhìn Mạnh Thiệu Đình, nhưng trong lòng đang xoay chuyển. Anh đều biết? Anh biết cô lấy giá thầu thấp nhất, anh biết cô làm những chuyện kia?

"Anh đều biết? Anh biết tôi trộm giá thầu thấp nhất của anh?"

Sắc mặt Tĩnh Tri dần dần rút đi ửng hồng, phủ lên trắng bệch dày đặc, chẳng biết tại sao đáy lòng cô dần sinh ra mất mác và tuyệt vọng.

Mệt cho cô còn tự nhận mình làm không còn chút dấu vết, còn mừng thầm không thôi vì tạo thành một tổn thất lớn cho Mạnh thị, nhưng hóa ra anh đều biết tất cả. Trong lòng anh biết rõ ràng, nhưng lại cố ý không nói, nhìn hành động vụng về nhảy nhót trên đài của cô như là vở hài kịch, sao tâm cơ của anh lại sâu như vậy!

Mạnh Thiệu Đình thấy thần sắc cổ quái của cô, cũng không dám giấu giếm nữa: "Đúng, lúc trước kỳ thực em không tốt... Vì thế..."

"Anh đã biết, vì sao không vạch trần tôi? Tôi làm chuyện đê tiện như vậy, khiến anh đối mặt với quẫn cảnh bị kéo xuống đài, anh có thể tống tôi vào trạm cảnh sát, vì sao giả bộ không biết gì?"

"Tôi, tôi..." Mạnh Thiệu Đình còn chưa nói ra khỏi miệng, Tĩnh Tri lại bỗng nhiên cắt lời anh.

Cô đứng ở nơi đó, lạnh nhạt chế nhạo nhìn anh, giọng nói của cô vô cùng nhẹ, lại mang theo cố chấp quật cường làm cho không ai có thể bỏ qua: "Tôi đánh không lại anh, đấu không lại nhà họ Mạnh các người, tôi ngốc, tôi không có năng lực, tôi nhận. Nhưng Mạnh Thiệu Đình, dù tôi nhỏ bé như vậy, dù tôi vô năng, cũng sẽ không quên những cừu hận kia, cũng sẽ không quên cha mẹ anh đã làm chuyện gì. Nếu như tôi quên, cha mẹ tôi ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không nhắm mắt."

"Nhưng tôi làm ra chuyện như vậy, nếu cha còn sống, tất nhiên sẽ đau lòng mắng tôi dùng thủ đoạn như vậy, tôi bôi đen mặt của ông. Mấy năm nay mặc dù đột nhiên nhớ tới, nhưng vẫn mừng thầm trong lòng vì làm Mạnh thị bị tổn thương nặng, đè ép cảm giác áy náy và chịu tội sinh sôi xuống. Mà bây giờ, nếu anh đã biết, tôi cũng không muốn giấu giếm nữa. Giá thầu thấp nhất là tôi trộm, cũng là tôi cho đối phương, tôi không phủ nhận, tôi chính là muốn nhìn nhà họ Mạnh các người không tốt. Nói tôi ích kỷ cũng tốt, nói lòng trả thù của tôi quá mạnh cũng được, tôi chỉ muốn cho các người nếm thử tư vị rơi từ thiên đường xuống địa ngục!"

Tĩnh Tri nói đến đây, dứt khoát lau đi nước mắt. Cô hơi dương cằm, quật cường làm mình ngừng nước mắt: "Anh đi tố giác tôi đi, cũng không cần anh gánh chịu tội danh vô ích, chịu đựng ủy khuất lớn như vậy, phải cưới người khác, bị cha mình cản trở... Tôi biết, lúc trước anh thấy tôi làm như vậy, nhất định như là nhìn một đứa bé không biết trời cao đất dày chơi tâm kế, vì thế anh mới giả vờ không biết, chính là muốn nhìn tôi có thể xấu mặt đến bộ dạng gì"

"Em đang nói bậy gì đó!" Mạnh Thiệu Đình càng nghe càng tức, thấy cô xuyên tạc tâm tư của mình đến trình độ này, nhịn không được tiến lên một bước, lập tức nắm lấy bả vai của cô! Tựa hồ muốn lay tỉnh cô!

"Tôi giả vờ không biết là muốn nhìn em xấu mặt ư? Tĩnh Tri, nếu tôi quả thật có tâm tư như thế, tôi sẽ lấy tiền đồ nhà họ Mạnh đến đánh cuộc một lần, chỉ vì muốn nhìn em xấu mặt sao?"

"Vậy vì sao anh không nói? Rõ ràng là tôi làm, vì sao khi đó anh muốn nói là lỗi của anh?"

Tĩnh Tri có chút mờ mịt nhìn anh, chẳng lẽ hết thảy đều là bởi vì cô ư? Cô không tin anh sẽ như vậy, cô biết người đàn ông có xuất thân giàu có như vậy, sẽ có bao nhiêu quan tâm tiền đồ của mình. Cô cũng sinh ở gia đình như thế, trong nhà không có bé trai, chỉ mấy người chị em đều tranh đến đầu rơi máu chảy, càng không cần nói đến nhà bọ họ có ba đứa con trai!

"Khi đó em mang thai, cả ngày tâm tình đều không tốt. Trong thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng không thấy em cười vui vẻ, ngay cả lúc ngủ, mi tâm đều nhíu chặt không thả. Bình thường tôi phí tâm lấy lòng em, lại chưa từng có tác dụng. Nhưng sau lần đó, trở về thấy khẩu vị ăn cơm của em cũng khá hơn nhiều, mấy ngày đều là cười cười nói nói, tôi liền nghĩ ở trong lòng, nếu tôi có lỗi với em trước, nếu tôi thích em, muốn tâm tình em tốt một chút, nếu em làm chuyện này có thể vui vẻ được mấy phần, tôi cần gì phải đi tính toán? Chỉ là một ít tiền tài, tôi cũng không phải phế vật vô dụng không kiếm được, không có thì không có, vì thế tôi mới vờ như không biết..."

Anh nói đến đây, giương mắt nhìn vẻ mặt của cô. Thấy cô hình như có một chút choáng váng, giật mình nhìn anh, trong mắt lại là không dám tin tưởng, trong lòng anh không nhịn được dâng lên khổ sở

Cho tới bây giờ đều biết đạo lý này, ấn tượng xấu lưu lại vào lúc ban đầu đều sẽ thâm căn cố đế. Vì thế sau khi anh bắt đầu làm sai, lúc bù đắp lại, luôn luôn phải hao hết tâm tư, nhưng vẫn chưa có tác dụng.

An Thành nghe anh nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy an ủi, anh ta cuống quít lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại, liền canh giữ ngoài cửa.