Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 242: Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa (2)




Mọi người nói xong, vội vàng chia nhau đi tìm. Lòng Tĩnh Tri nóng như lửa đốt, gần như không bỏ qua một góc nhỏ nào trong tiểu khu. Cô ở tiểu khu không coi là nhỏ, trước sau cũng có bảy tám tòa nhà, mỗi tòa mười mấy tầng lầu, vườn hoa cũng phân bố xen lần vào khắp nơi. Tốn sức tìm một phen, liền mất hơn một tiếng đồng hồ, nhưng sau khi mọi người gặp nhau, tinh thần đều có chút sa sút, bánh bao nhỏ không ở trong tiểu khu.

Tĩnh Tri tìm đến cuối cùng, gần như cũng nản lòng. Chị Tần đỡ cô ngồi xuống ghế đá ở một bên, sắc mặt cô trắng bệch, người khác đỡ cô ngồi thì cô liền ngồi xuống, như là một tượng gỗ, mà ánh mắt nhìn cũng giống như có chút ngốc trệ. Mọi người liếc mắt nhìn, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Trong lòng Tĩnh Tri khó chịu gần như sắp nổi điên, nhưng giọng nói lại như bị một miếng vải rách chặn lại, khóc cũng khóc không được. Trên ti vi và Internet nói, sau khi đứa bé bị bắt cóc, bị người đánh thành tàn phế đi ăn xin, hoặc là trực tiếp huấn luyện thành ăn trộm. Nếu không nữa thì cũng không biết bị bán tới chỗ nào chịu khổ. Tĩnh Tri chỉ cảm giác mình giống như bị người đặt ở trên lửa nướng, cô hận không thể là mình, là mình chịu đựng tất cả thống khổ, cô muốn bánh bao nhỏ của cô bình yên ở bên cạnh cô!

"Có thể là người quen biết ôm bánh bao nhỏ đi chơi không? Tĩnh Tĩnh, em có bạn thân nào không..."

Chị Tần suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói hỏi...

Tĩnh Tri sửng sốt, con ngươi hơi giật giật. Trong đầu cô giống như hiện lên một suy nghĩ, nhớ tới người kia vào lúc bánh bao nhỏ chưa sinh ra liền chuẩn bị giết chết nó, nhớ tới người kia từng nói sinh bánh bao nhỏ xong sẽ đưa nó đi, trong lòng của cô giống như hiểu cái gì.

Anh vẫn không chịu buông tha cô, chưa từng có một chút nào. Nhất định là anh, chỉ có anh mới có năng lực như vậy, im hơi lặng tiếng bắt bánh bao nhỏ từ

trong tiểu khu đi. Ngoại trừ anh, cô nghĩ không ra còn có ai sẽ đánh chủ ý lên con cô!

Nghĩ đến anh làm chuyện vô sỉ hèn hạ đó với Trương Dương, Tĩnh Tri chỉ hận đến toàn thân phát run. Anh làm cái gì, cô cũng có thể không nhìn, duy chỉ không thể làm vậy với tâm can của cô!

Tĩnh Tri bỗng nhiên đứng lên, cô đẩy mọi người ra, lấy điện thoại di động bắt đầu tìm số điện thoại của anh. Toàn thân cô đều đang run rẩy, ấn quay số điện thoại mấy lần thì điện thoại mới đổ chuông. Âm thanh vang lên thật lâu, không có người tiếp, Tĩnh Tri cúp máy, gọi lại. Không biết cô gọi mấy lần, điện thoại rốt cuộc tiếp nối, giọng nói của Mạnh Thiệu Đình mang theo khàn giọng dày đặc, có chút vô lực truyền đến: "Chuyện gì?"

"Mạnh Thiệu Đình, có phải anh mang Phi Đồng đi không? Anh giấu nó đi nơi nào? Anh trả nó lại cho tôi, trả lại cho tôi! Anh - tên khốn kiếp này!"

Lúc đầu Tĩnh Tri còn kìm nén muốn làm cho mình ổn định tâm tình để nói, không muốn kích động nổi đóa với anh. Không ngờ chưa nói được mấy chữ, cô liền không nhịn được rống lên với điện thoại.

Mạnh Thiệu Đình tựa ở trên sô pha, sắc mặt có chút tái nhợt, mà bờ môi của anh cũng khô đến nứt nẻ. Không dễ dàng sinh bệnh, thế tới của lần bị bệnh này rất mãnh liệt, hôm nay anh đi làm cũng cảm thấy có chút không chống đỡ nổi, lúc này đến sức lực lái xe trở về cũng không có.

Mạn Quân bưng ly nước, cầm thuốc đứng ở một chỗ xa xa. Cô không dám tiến lên, nhưng lại có chút lo lắng nhìn anh. Là điện thoại của ai? Sắc mặt của anh thoạt nhìn không tốt lắm.

"Chuyện không liên quan đến tôi. Phó Tĩnh Tri, cô tốt nhất biết rõ ràng, tôi không làm gì hết!"

Anh cũng không có sức lực giải thích, nhắm mắt lại dựa vào nơi đó. Sốt cao làm cho tinh thần anh không tốt, anh không muốn nói chuyện, cũng không muốn

ầm ĩ với cô. Thậm chí, nếu như mỗi lần cô gọi điện thoại tới đều là chất vấn anh "Phạm vào tội nghiệt", như vậy anh thà rằng vĩnh viễn cũng không cần nhận được điện thoại của cô, vĩnh viễn cũng đừng để cho anh nghe được giọng nói của cô.

"Mạnh Thiệu Đình, trừ anh ra, sẽ có ai làm ra chuyện như vậy? Sẽ có ai có thể mang Phi Đồng đi mà không bị ai phát hiện như vậy chứ? Anh đối phó Trương Dương, còn chưa đủ sao, Phi Đồng phạm lỗi lầm gì? Sao anh cũng không tha cho nó..."

"Phó Tĩnh Tri! Cô đừng khinh người quá đáng!" Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên không thể nhịn được nữa. Anh hung hăng vỗ một chưởng lên bàn trà trước mặt, nhưng không ngờ bàn tay rơi xuống lại đánh ngã một ly thủy tinh. Anh quá tức giận, khí lực quá lớn, lại đánh bể cái ly kia. Máu tươi nhanh chóng tuôn ra từ trong tay anh, Mạn Quân bị dọa hét ầm lên một tiếng. Cô ném cái ly trong tay, nhào tới nhìn tay anh, lại bị Mạnh Thiệu Đình dùng một cước đá văng ra, vẻ mặt của anh rất đáng sợ, gần như có chút dữ tợn ...

"Cút, cút ra ngoài!"

Mạn Quân ngã trên mặt đất, toàn thân bị dọa đến đang phát run. Cô trợn to mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình, đến sức lực bò dậy cũng không có...

"Tôi nói cô cút, cô không nghe thấy sao, hả?" Anh không để ý máy tươi chảy trên tay mình, rống giận nhặt cái gạt tàn thuốc lên, ném tới Mạn Quân. Mạn Quân bị dọa lại thét chói tai mấy tiếng, ôm đầu né tránh đồ anh ném tới, lảo đảo chạy ra ngoài...

An Thành đứng ở bên ngoài phòng làm việc, nhìn Mạn Quân chật vật chạy ra. Anh ta có chút bận tâm nhìn sang phòng làm việc, nhưng lại không dám đi vào. Anh ta hiểu rõ tính tình nhị thiếu nhất, anh phát hỏa lớn như vậy, anh ta mà đi vào, quả thực là tự tìm đường chết!

Tĩnh Tri ở điện thoại kia nghe được anh nổi giận rít gào, đáy lòng nhịn không được cười lạnh, "Anh không còn lời có thể nói sao? Mạnh Thiệu Đình, làm là làm, vì sao anh không thừa nhận? Lấy người khác trút giận thì tính là cái gì..."

"Phó Tĩnh Tri..." Mạnh Thiệu Đình nghe được từng câu từng chữ châm chọc khiêu khích của cô, chỉ cảm giác tâm mình lập tức bị cô tàn nhẫn xé thành hai nửa. Cô không chỉ xé rách tim của anh, còn không chút khách khí giẫm mấy cước! Còn châm chọc khiêu khích anh có bao nhiêu ngu xuẩn và ngu ngốc!

"Chuyện của con cô, đừng lại đến phiền tôi. Đúng, dù cho tôi đã từng thích cô, có chút tâm tư với cô, thế nhưng đã lâu như vậy, cũng đã phai nhạt rồi. Tôi không muốn ở cùng một chỗ với cô nữa, cũng không muốn cô tiếp tục lưu ở bên cạnh tôi. Phi Đồng không ở chỗ của tôi, nếu cô lo lắng con trai của cô, vẫn là đừng chậm trễ thời gian ở trên người tôi, tìm cảnh sát đi."

Anh nói xong, bỗng nhiên liền khẽ cười một tiếng. Không đợi cô mở miệng, anh lại nói một câu, giọng nói kia rất thấp, lại mang theo quyết tuyệt; "Đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi đã kết hôn, đừng đến ảnh hưởng cuộc sống của tôi."

Anh nói xong liền cúp điện thoại, Tĩnh Tri nắm di động, có chút trố mắt. Anh nói anh không có làm, anh nói Phi Đồng không phải anh mang đi. Cô biết anh sẽ không thừa nhận, nhưng nếu như không phải anh, thì là ai? Cô tự hỏi chưa từng đắc tội ai, quan hệ của người trong tiểu khu và cô đều vô cùng tốt, mọi người đều thương bánh bao nhỏ, ai sẽ hại cô chứ?

"Tĩnh Tĩnh, em không sao chứ? Đồn công an đã phái cảnh sát tới, em nhanh đi xem một chút..."

Chị Tần thấy cô đứng ở chỗ này phát ngốc, liền nhẹ nhàng kéo kéo cô, lại chỉ chỉ một xe cảnh sát lái vào tiểu khu.

Tĩnh Tri mờ mịt à một tiếng, cô cất điện thoại, đi tới trước xe cảnh sát. Nói thời gian bánh bao nhỏ thất lạc, bộ dáng bánh bao nhỏ, chiều cao, tuổi tác. Cảnh sát lại hỏi thăm người trong tiểu khu một phen, làm xong ghi chép mới nói với cô, bảo cô không nên quá sốt ruột, một khi bọn họ tra được đầu mối sẽ nói cho cô biết.

Cảnh sát tới chỉ hơn mười phút liền đi, trong lòng chị Tần rõ ràng, tám phần là không có hy vọng quá lớn. Đứa bé nhỏ như vậy, nói còn không rõ, ngay cả mình

ở đâu cũng không biết. Trừ phi vận khí tốt, bọn buôn người bị cảnh sát bắt, bằng không hi vọng trở về cũng thực sự là quá nhỏ.

Cô thấy bộ dáng tinh thần hoảng hốt của Tĩnh Tri, trong lòng cũng khó chịu, bảo mẫu còn là họ hàng xa với cô, cô càng cảm giác mình không còn mặt mũi đối mặt với Tĩnh Tri.

"Con nhóc Tiểu Thu chết tiệt kia chạy đi nơi nào? Cho rằng trốn đi sẽ không có chuyện gì ư? Nếu không phải là nó quá sơ ý, sao có thể không thấy bánh bao nhỏ. Con bé chết tiệt kia, chị cần phải thu thập nó thật tốt mới được!"

Chị Tần tìm Tiểu Thu ở trong đám người, nhưng không thấy bóng dáng của cô ta. Trong lòng biết cô ta nhất định không dám gặp Tĩnh Tri nên trốn đi, cô cũng chỉ bất đắc dĩ mắng mấy tiếng.

Người chung quanh an ủi, Tĩnh Tri đều không nghe được. Cô đẩy mọi người ra, đi về nhà, cảm giác không có cách nào gỡ một đoàn rối loạn trong lòng mình. Bảo vệ không thấy bánh bao nhỏ đi ra, Tiểu Thu chỉ là xoay người nói mấy câu với người khác liền không thấy bóng dáng bánh bao nhỏ. Mặc dù lúc ấy bánh bao nhỏ chơi một mình ở chỗ đống cát, nhưng mọi người đang chơi mạt chược ở mười mấy mét bên ngoài tiểu khu. Nếu thật bị người bắt đi, sẽ không thể không có chút động tĩnh nào?