Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 223: Có thể không gặp hay không




Editor : May

Mạnh Thiệu Đình chần chừ một chút, lại nói thêm: "Có lẽ tôi có một chút suy nghĩ phức tạp với cô ấy, nhưng đều đã qua rồi. Tôi đã buông tay, cũng sẽ không quay đầu lại. Từ nay về sau, cô ấy sống thế nào, không có quan hệ gì với tôi."

Anh nói xong, xoay người ra. Lúc đóng cửa, Mạn Quân nghe được giọng nói của anh: "Mấy ngày nay tôi có hơi bận, không trở về."

Cô à một tiếng, tiếp tục ôm đầu gối ngồi ở trên giường, mà ánh mắt lại dính trên lưng anh. Anh vừa đi, cả căn phòng hình như cũng trống không theo, trong không khí còn tràn ngập mùi nước hoa ngào ngạt. Cô hít sâu vài hơi, cảm thấy lòng có chút đau. Mạn Quân xuống giường, kéo cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào. Cô run rẩy một cái, nước mắt lạnh lẽo của cô cũng rơi xuống.

Xe của anh lái ra ngoài, biến mất không dấu vết trên mặt tuyết trắng xóa.

Cô cứ đứng ở đó nhìn, hai tay siết chặt song cửa sổ đến đau đớn.

Cô yêu anh nhiều năm như vậy, kết quả thì như thế nào, cho mình một kết quả hơi viên mãn thôi sao?

************************************************

Một năm sau.

Thành phố C không được coi là thành phố tuyến hai quá lớn, vật giá đắt hơn thành phố tuyến hai phát triển rất nhiều, tiết tấu cuộc sống người thành phố này hình như cũng nhanh hơn người ở thành phố khác vài phần. Ở trên đường cái, gần như khó có thể nhìn thấy người đi đường thong thả dạo bước, khắp nơi đều là cảnh tượng người đi đường vội vã giành giật từng giây.

Năm giờ chiều, Tĩnh Tri khóa cửa hàng đàn lại. Cô đi chợ gần đó mua một ít thịt và rau dưa mới, lúc này mới ngồi lên xe buýt công cộng về nhà. Thuê nhà ở một tiểu khu không lớn, thế nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ, trị an cũng vô cùng tốt. Vì cô độc thân mang theo bánh bao nhỏ, cho nên lúc ban đầu thuê phòng, yêu cầu quan trọng nhất chính là nhất định phải an toàn.

Cô thuê căn nhà có hai phòng, cô ở một phòng, bảo mẫu của bánh bao nhỏ ở một phòng.

Bây giờ bánh bao nhỏ đã hơn một tuổi, mỗi khi Tĩnh Tri nhìn thấy nó sẽ có hơi buồn. Đứa bé cùng tuổi sẽ biết gọi cha mẹ rồi, nó lại chỉ biết bò, bò rất nhanh, còn thích xem ti vi, mỗi ngày kiên trì xem bút màu Tiểu Tân với bảo mẫu. Đứa bé khác học được từ đầu tiên là cha mẹ, từ đầu tiên mà nó học được lại là -- Tiểu Bạch ~~~~

Lúc đó Tĩnh Tri gần như sắp khóc, thậm chí còn đang lo lắng trí lực hoặc là sức khỏe của bánh bao nhỏ có thể có vấn đề không? Thế nhưng ôm đi bệnh viện kiểm tra, lại không có bệnh gì. Tĩnh Tri không thể làm gì, bò liền bò đi, bò nhanh như vậy cũng không phải chuyện đơn giản đâu...

Lúc cục cưng ở trong bụng, cô cũng muốn sinh cục cưng thiên tài vô địch siêu cấp, giống như là cục cưng cực kỳ thông minh kỳ lạ ở trong những tiểu thuyết ngôn tình. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy bánh bao nhỏ của mình luôn luôn là bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu, trong lòng cô ngược lại cũng cảm thấy thỏa mãn. Nếu đứa nhỏ quá thông minh, mỗi ngày trưởng thành quấn quít lấy cô hỏi cha ở nơi nào thì sẽ rất phiền toái. Tĩnh Tri đã có dự cảm, bánh bao nhỏ của cô ngốc nghếch, chỉ cần cho ăn no rồi thì mọi chuyện đều tốt, hoàn toàn không nghĩ ra chuyện của cha!

Lúc cầm túi đi tới dưới lầu tiểu khu, mấy bác gái trong tiểu khu đang tập thể dục rung tay rung chân, vừa thấy cô đi qua, nhiệt tình chào hỏi với cô. Tĩnh Tri cũng cười nói chuyện với các bà, đứa bé Tô Mục ở nhà hàng xóm lại vui vẻ nhào tới, ôm lấy cô không buông. Tĩnh Tri chơi với nó một lát, liền thấy chị hàng xóm qua đây, cười híp mắt nhìn cô: "Tĩnh Tĩnh, bánh bao nhỏ nhà em còn chưa có nhập hộ khẩu ư? Mắt nhìn qua mấy tháng nữa nên đi nhà trẻ rồi..."

Trong lòng Tĩnh Tri lộp bộp một tiếng, mặt cũng có chút trắng. Nói một cách thẳng thừng, kỳ thực bánh bao nhỏ chỉ có thân phận là con riêng, con riêng nhập hộ khẩu không phải là chuyện đơn giản. Cô vừa không có chỗ dựa, cũng không có tiền dư để tạo quan hệ, thế nhưng bánh bao nhỏ đi học là chuyện quan trọng, hộ khẩu càng là chuyện lớn, vậy phải làm sao bây giờ?

"Chị Tần... Không có cha đứa nhỏ, có thể nhập hộ khẩu không?"

"Vậy... vậy thì có hơi khó, nhưng cũng không phải là không thể được. Đúng rồi, em có 《giấy khai sinh 》 không?"

Tĩnh Tri có chút nhức đầu, cô cũng không rõ chuyện này lắm. Lúc trước sinh bánh bao nhỏ, ở cữ xong là cô đi ngay, khi đó chỉ lo hào hứng đi tìm Mạnh Thiệu Hiên, tìm cha của bánh bao, nên không giải quyết vấn đề hộ khẩu của bánh bao. Cô cũng là lần đầu tiên sinh con, hoàn toàn không biết phải làm mấy thứ này như thế nào?

Thấy vẻ mặt cô như vậy, chị Tần kia lại nói: "Nói một cách thẳng thừng, cũng chính là vấn đề tiền. Thói đời này, có tiền không có chuyện không làm được. Tĩnh Tĩnh, em đi làm hộ tịch một chút đi, tốn chút tiền, trước để bánh bao nhỏ nhập hộ khẩu, đây chính là chuyện lớn nghiêm trọng."

Tĩnh Tri luôn miệng đáp ứng, ngày hôm sau liền đi đến chỗ giải quyết hộ tịch. Sau khi được tư vấn, Tĩnh Tri có chút buồn nản trở về. Cô nhất định phải có 《giấy khai sinh》kia thì mới có thể để bánh bao nhỏ nhập hộ khẩu, mà cô hoàn toàn không biết cái đó ở đâu.

Cuối cùng vẫn là chị Tần nói cho cô biết, đi hỏi bệnh viện sinh bánh bao nhỏ, bình thường bệnh viện đều viết hóa đơn rõ ràng cho cái đó, không phải không có đâu.

Tĩnh Tri nhân lúc chủ nhật nên đóng cửa hàng đàn. Thành phố C cách thành phố A cực xa, cô tính toán một chút, đi qua lại cần gần hai ngày là đủ rồi. Bảo mẫu và chị Tần như là thân thích, tương đối tin cậy, cô cũng là không lo lắng vấn đề bánh bao.

Thẳng đến khi ngồi trên xe, thẳng đến khi chiếc xe cách thành phố A càng ngày càng gần, Tĩnh Tri mới phát hiện mình bắt đầu trở nên khẩn trương. Cô đã từng nói cả đời cũng sẽ không trở về nơi này, thế nhưng hiện tại lại lần nữa bước vào thành phố này, trong lòng lại là có chút tư vị nói không rõ.

Hình như có mong đợi, lại hình như vô cùng thấp thỏm, thẳng đến khi xe dừng lại, Tĩnh Tri xuống xe, đứng ở trong nhà ga lớn, cô vẫn cảm thấy có hơi choáng váng.

Ổn định tinh thần, cô mua một chai nước khoáng ở ven đường, đón xe taxi trực tiếp đi bệnh viện, khi tới đó là hơn bốn giờ chiều. Lúc trước Tĩnh Tri sinh bánh bao nhỏ ở bệnh viện này, trước đây khi ở bên cạnh Mạnh Thiệu Đình, có hơi đau đầu cũng sẽ tới nơi này, cũng có quen biết với vài bác sĩ.

Cô trực tiếp đi tìm bác sĩ Lâm đỡ đẻ giúp cô, bác sĩ Lâm rất nhiệt tình tiếp đãi cô, còn hỏi thăm rất nhiều chuyện của bánh bao nhỏ, bảo y tá đi tìm giấy khai sinh.

"Tôi nhớ lúc đó đã đưa giấy khai sinh cho mọi người rồi mà, sao bây giờ lại tới tìm?"

Tĩnh Tri sửng sốt, chợt lắc đầu: "Tôi chưa từng thấy qua giấy khai sinh."

Bác sĩ Lâm nhớ lại một chút, gật đầu nói: "Chính là Mạnh tiên sinh cầm đi, cô không có hỏi tiên sinh sao? Hay là anh ta vứt rồi?"

Mặt Tĩnh Tri hơi hồng, lắc lắc đầu nói: "Tôi không ở cùng với anh ấy."

Bác sĩ Lâm sửng sốt một chút, chậc chậc than thở, "Đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc."

Bà ấy thật giống như cực kỳ tiếc hận, luôn miệng nói nhiều lần. Chỉ chốc lát sau y tá đi tới, nói là không tìm được. Nơi đó nói lúc trước đã đưa cho Mạnh tiên sinh, bọn họ còn có ghi chép lập hồ sơ.

Tĩnh Tri vừa nghe liền có chút nóng nảy, cô cuống quít kéo tay bác sĩ Lâm: "Bác sĩ Lâm, bà có thể giúp tôi khai một lần nữa không? Nhờ cậy bà..."

"Nếu như là trước đây, thật ra có thể giúp một chút, nhưng bắt đầu tháng ba năm nay, đã đổi tất cả con dấu rồi. Giờ làm giấy khai sinh mới, chỉ sợ sẽ có phiền phức."