Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 187: Tâm cơ mĩ nhân




Tâm cơ mĩ nhân

Triển Thanh Thu nghe hắn nói như vậy, buông chén cháo xuống, đứng dậy, cô liếc nhìn Tĩnh Tri trùm đầu, lại nhìn Mạnh Thiệu ĐÌnh, đem hắn kéo qua một bên, nhỏ giọng nói: "Anh cũng nên khéo một chút, đã đem người ta lưu lại bên mình, phải đối với người ta tốt hơn một chút, ba lần năm lượt lăn qua lăn lại, cô ấy làm sao có thể có cảm tình với anh được?"

Thái độ của Mạnh Thiệu Đình khác thường, cực kì nghe lời gật đầu: "Tôi biết, Thanh Thu cô yên tâm đi."

Thanh Thu nghe hắn nói như vậy, lại nói thêm cái gì, cầm túi xách chuẩn bị đi ra,Mạnh Thiệu ĐÌnh lại cất giọng nói một câu: "Thanh Thu, cô đừng về Tỷ vườn, Bắc THành mấy ngày này trong lòng cũng không chịu nổi đâu, cô về thăm nhà một chút đi."

Thanh Thu cầm túi xách hơi siết chặt, cô cười khổ một tiếng, xoay người lại, một đôi mắt to sáng sủa nhìn Mạnh Thiệu ĐÌnh, đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt, ánh mắt cô có chút thê lương, dần dần nhìn nơi cửa sổ trống trải, mặt trời sáng rực, ánh sáng ấm áp, thế giới này đẹp như thế, nhưng Triển Thanh Thu cô, cũng đã không có ngày mai.

Cô không muốn người khác nhìn thấy cô chật vật, cho nên cô cười cười: "Thiệu Đình, cảm ơn ý tốt của anh, thế nhưng, tôi không muốn trở về, cũng không thể trở lại."

"Thanh Thu, Bắc Thành hắn rất quan tâm cô..."

"Anh ở với một người hồ đồ biểu hiện, chính là ở trước mặt cô ấy đối tốt với một người khác, sau đó cô ấy không ở trong cuộc sống của mình nữa, anh ngày ngày cùng phụ nữ khác ở trong tân phòng của cô ấy sao?"

Thanh THu rất nhanh nói xong, liền xoay người đi ra ngoài: "Thiệu Đình, anh không nên nói giúp hắn, tôi sẽ không trở về."

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Mạnh Thiệu Đình hơi run sợ, lại cũng không biết nói thêm cái gì, hắn đi tới trước giường bệnh Tĩnh Tri, khom lưng, vươn tay kéo chăn che mặt của cô xuống, tay cô nắm thật chặt chăn, nhưng vẫn không chống lại khí lực của hắn...

"Không sợ buồn phá hủy?" Hắn khẽ cười nhìn cô, vẻ mặt cô lại ửng hồng, căm giận xoay mặt sang chỗ khác đối mặt với tường.

Mạnh Thiệu Đình nặng nề cười một tiếng, hai tay luồn qua nách cô, đem cô ôm lấy: "Lời nói hôm kia đều quên?"

Tĩnh Tri đang đỏ mặt chuyển sang trắng bệch, lông mi dài chớp chặn đáy mắt: "Chưa."

"Vậy ngoan ngoãn, tôi thế nhưng từng câu từng chữ đều nhớ kĩ." Hắn cười, tiếu ý ấm áp dạt dào, lại làm cho Tĩnh Tri lạnh đến tận xương tủy.

"Mở mắt ra nhìn tôi." Ngón tay hắn vuốt ve cằm cô, một chút một chút, muốn cổ đem ánh mắt nhìn hắn.

"Nói cho tôi biết, tôi là ai." Lực đạo của hắn gia tăng mấy phần, trên da thịt trắng noãn rõ ràng vết hồng, Tĩnh Tri cắn chặt khớp hàm, ánh mắt mơ hồ bất định, cuối cùng vẫn là rơi vào trên mặt của hắn, thanh âm của cô hừ hừ như muỗi, nhưng thanh âm vẫn rõ ràng truyền đến: "Mạnh,Mạnh Thiệu Đình..."

Hắn mặc dù không hài lòng lắm, nhưng vẫn bỏ qua cho cô, đáy mắt hiện lên ý cười đắc ý, mũi cao thẳng đè xuống, cơ hồ ánh mắt đều muốn cùng cô đụng vào nhau, Tĩnh Tri nghe được thanh âm bá đạo vang bên tai: "Từ hôm nay trở đi, em phải đem tôi để ở trong lòng, trước đây có ai, tôi mặc kệ, sau này, chỉ có thể là tôi."

Tĩnh Tri ngơ ngẩn vài giây, nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn tiếu ý càng sâu, tựa như thưởng cho cô cái hôn: "Đến, uống chút cháo đi."

Cô cũng rất nể tình uống hết một chén, mặc dù phân nửa bị hắn làm rớt trên người hai người, nhưng đến cuối cùng, hắn hiển nhiên thành thạo vô cùng, lại lấy nửa bát nữa bắt Tĩnh Tri ăn, Tĩnh Tri mặt mũi trắng bệch, chết sống cầu nửa ngày, hắn mới có một chút không cam lòng buông chén cháo xuống, muốn hộ lý đến thay quần áo cho cô, Mạnh Thiệu Đình lại đợi một hồi, nhớ tới còn nhiều việc chưa xử lý, đang định quay về...

"Em nghỉ một chút đi, bác sĩ nói ngày mai em được xuất viện, tôi có chút việc, buổi tối trở lại."

Tĩnh Tri vừa mới gật đầu, chợt lại nhớ tới cái gì, cô vội vàng ngồi dậy, ôm đồm ở tay hắn: "Thiệu Đình, tôi cũng muốn trở về."

Mạnh Thiệu ĐÌnh xoay người, thấy thần sắc cô hoảng loạn, điềm đạm đáng yêu giống như con mèo con bị vứt bỏ, hắn liền cười, đưa tay sờ sờ má cô, ôn nhu nói: "Không nháo, bác sĩ nói em còn phải quan sát một ngày."

"Tôi khỏe rồi, thực sự, tôi không muốn nằm viện, tôi muốn trở về nhà, hoa của tôi hai ngày nay chắc đều nở, tôi muốn nhìn chúng..." Cô lôi ống tay áo hắn, giống như đứa nhỏ nhẹ nhàng phe phẩy: "Thiệu Đình, xin anh, đừng để tôi một mình đợi ở chỗ này..."

Ánh mắt của cô rưng rưng, hàm chứa hơi nước, tim hắn mềm nhũn ra, không tự chủ được gật đầu đáp: "Có thể trở về, thế nhưng để bác sĩ đến kiểm tra một chút, nhìn nhìn cũng không thể được."

Có lẽ là cô không có việc gì, tinh thần cùng sức khỏe cô cũn tốt lên rất nhiều, bác sĩ kê rất nhiều thuốc, dặn rất nhiều, lúc này mới đáp ứng cho cô xuất viện."

Lúc đến biệt thự mai vườn, chính là hoàng hôn, bầu trời như là đổ thùng thuốc màu, ánh sáng như sợi tơ ngũ sắc chiếu xuống, trong vườn hoa vắng vẻ, mặt trời chiều đem vườn hoa nho nhỏ của cô đều bao phủ đỏ rực, Tĩnh Tri bị Mạnh Thiệu Đình ôm xuống xe, đi qua đường mòn, trực tiếp trở về phòng ngủ, hắn đem cô an trí xong, liền chuẩn bị đi thư phòng, Tĩnh Tri kéo hắn lại...

Mạnh Thiệu Đình có chút kì quái nhìn cô: "Thế nào nữa?"

Tĩnh Tri sắc mặt đỏ lên, nín hồi lâu rồi quanh co nói: "Anh, anh đừng đi..."

Mạnh Thiệu Đình mắt hơi cong lên, hắn vỗ vỗ tay cô an ủi nói: "Anh ở thư phòng cách vách, có một chút việc phải xử lý, một hồi lại đến cùng em, nghe lời."

"Vậy anh đem máy tính tới phòng này làm việc là được rồi, em, em sẽ không quấy rầy anh." Tĩnh Tri mặt đỏ như máu, nếu là ngày xưa, cô tuyệt đối không chịu nói như vậy, thế nhưng lúc này, mặc dù trong lòng giang hải lẫn lộn, Tĩnh Tri vẫn thật nhỏ nói ra...

Mạnh Thiệu Đình đứng ở bên giường nhìn cô, cô một tay lôi ngón tay của mình, một tay chống ở trên giường, tóc dài toán loạn trên vai, gương mặt hồng đến tận gáy, lại càng phát ra mê người, hắn mặc dù không biết cô đột nhiên tại sao lại dính hắn, thế nhưng cô rất rõ ràng "quấn quýt", làm cho hắn thập phần hưởng thụ.

"Được, vậy em nằm nghỉ đi, anh đi lấy máy tính tới." Hắn đáp lời, đem tay của mình rút ra, đi hai bước, vừa quay đầu lại, nhìn thấy cô xấu hổ, khiến hắn càng mềm lòng, còn chút đố kị sót lại, liền tan thành mây khói.

Mạnh Thiệu Đình xách máy tính xách tay qua, hắn mở máy vi tính, vào hòm thư có thư mới, nghĩ đến Tĩnh Tri đột nhiên xuất huyết té xỉu, hắn còn chưa kịp xem bản kế hoạch cùng giá thầu thấp nhất.

Vừa mở thư ra xem, Tĩnh Tri nữa ngủ bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, cô ôm bụng sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi, Mạnh Thiệu Đình đang định xem thư, thấy cô như vậy liền hoảng sợ, hắn ném chuột xuống chạy qua bên giường cô, hai tay ôm lấy cô: "Tĩnh Tri, Tĩnh Tri, có phải bụng lại đau hay không?"

Tĩnh Tri toàn thân đều run lên, môi trắng một mảnh, lòng bàn tay mồ hôi lạnh dính ướt, lại lạnh dọa người: "Thiệu Đình, thuốc của em..."

"Anh đi lấy cho em."Mạnh Thiệu Đình lập tức buông cô, hắn không kịp gọi người hầu, nhớ tới lúc xuống xe chỉ lo ôm Tĩnh Tri, thuốc vẫn để trên xe, có lẽ tài xế lấy thuốc để ở phòng khách, trong lòng nghĩ, liền đẩy cửa phòng, rất nhanh đi xuống lầu...

Bản kế hoạch trong mail vẫn đang mở, chuột lăn rất nhanh, trượt xuống phía dưới, một hàng con số rõ ràng nhảy vào đáy mắt, Tĩnh Tri lẩm nhẩm mấy lần, liền ghi tạc trong bụng, động tác của cô nhanh nhẹn, đem tất cả quy về nguyên trạng, liền nghe thấy tiếng bước chân hắn mơ hồ truyền đến, Tĩnh Tri vội vàng đến bên giường nằm xuống, nhắm mắt lại, tựa như đã bất tỉnh, sắc mặt như tro nguội một mảnh.

Mạnh Thiệu Đình cầm thuốc đẩy cửa tiến vào, liếc thấy hình như Tĩnh Tri đã ngất, hắn sợ hãi, nhìn cô lúc này so với mấy hôm trước thực sự dọa người, tim hắn đập nhanh hơn, chân tay cũng lạnh lẽo theo, hắn đem thuốc đổ ra, nước cũng chuẩn bị, vừa cúi đầu gọi cô: "Tĩnh Tri, Tĩnh Tri?"

"Ân, Thiệu Đình..." Cô làm như nói mê nửa mở mắt, gọi tên hắn thanh âm cực kì ai uyển nhu nhược, Mạnh Thiệu Đình vội vàng nâng cô dậy, đem cô tựa vào trong lòng mình: "Thuốc đây rồi, uống luôn đi."

Hắn tự mình đưa thuốc vào trong miệng cô, lại cầm chén nước đưa tới.

Tĩnh Tri uống một hớp nước, ngửa mặt đem thuốc nuốt xuống, trong nháy mắt cô nhìn thấy trong con ngươi hắn độ thân thiết, như một hồ nước đen sâu thẳm, liền như vậy cực kì rõ ràng nhìn hắn,hình như có khẩn trương, hình như có yêu thương...

Tĩnh Tri chỉ cảm thấy thuốc như mắc trong họng, vỏ bọc đường bên ngoài đã tan, rất đắng, Tĩnh Tri hơi nhắm mắt lại, nhóm nước mắt bỗng nhiên chảy xuống...