Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 172: Em giúp tôi xoa bóp, hay là trở về phòng tôi giúp em "Xoa bóp"?




Hai cánh tay cô cũng bị hắn gắt gao khóa ở trong lòng, lần này thật đúng là không thể động đậy.

Tĩnh Tri bất đắc dĩ thở dài, cô như bị trói cột kề sát vào người của hắn, cô ngủ thế nào được? Nhưng hôm nay ban ngày giằng co, cô đã sớm nhịn không được, lúc này toàn thân đều đau nhức lợi hại, thực sự là rất khó chịu.

"Uy, tôi...Tôi thay đổi tư thế được không?" CÔ ở trong ngực hắn động động, nén giận thương lượng nói.

Cánh tay của hắn buông lỏng một chút, sau đó xoay bả vai của cô để cô lật người một cái, một cánh tay để dưới gáy của cô, một tay lại kéo lưng cô hướng trong lòng, thân thể hai người giống như là khảm nạm cùng một chỗ, không có một chút khe hở.

Mặc dù cùng hắn như vậy, nhưng cô cảm giác thập phần chán ghét không thoải mái, thế nhưng để tận khả năng đạt được phúc lợi lớn nhất, có chán ghét cũng đành chịu, cố gắng nuốt vào bụng đi.

Hô hấp của hắn nhè nhẹ ở sau gáy cô, chỉ chốc lát sau, Tĩnh Tri cũng cảm giác buồn ngủ, mí mắt dần dần khép lại, cứ như vậy ở trong ngực hắn ngủ say.

Sáng sớm, tinh thần Tĩnh Tri vô cùng tốt vì một đêm này ngủ vô cùng ngon giấc, mà người kia tinh thần lại rất bi thương, khổ không thể tả nổi.

Mạnh Thiệu Đình lắc lắc cổ không dám lộn xộn, xương cổ không tốt lắm, bình thường có mệt một chút cũng sẽ đau dữ dội, mà đêm qua hắn duy trì một hướng bên phải nằm cả một đêm, sáng ra cổ đau không dám cử động.

Quản gia gọi điện thoại kêu thợ đấm bóp đến, Mạnh Thiệu Đình cũng gọi báo công ty hôm nay không đi làm, thẳng thắn dựa người vào thành giường, cũng không rửa mặt, gương mặt âm trầm chờ thợ đấm bóp tới trị liệu.

Tĩnh Tri rửa mặt xong, thay quần áo, cũng không thèm nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ, Mạnh Thiệu Đình một đôi mắt chuyển động theo cô, trong lòng suy nghĩ, cô đã kí hiệp nghị đáp ứng làm tình nhân của hắn, tốt xấu cũng nên hỏi han một tiếng, ai biết cô gái này cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái...

Cửa phòng ngủ đóng được một lúc, Mạnh Thiệu Đình thậm chí còn nghe được cô bởi vì thần khởi mà hôm nay khẩu vị rất tốt, muốn ăn chè táo đỏ hạt sen, sau đó còn muốn phòng bếp chuẩn bị bánh ngọt làm điểm tâm, nói hôm nay khí trời tốt, cô muốn ra vườn uống cà phê tản bộ.

Mạnh Thiệu Đình càng nghe càng tức, nhìn trên tủ đầu giường có một bình hoa liền với tay đập bể...

Bình hoa rơi vỡ thanh âm nghe rất chói tai, sau đó, Mạnh Thiệu Đình nghe thấy thanh âm yên tĩnh trở lại, một lát sau, hắn lại nghe thanh âm của Tĩnh Tri không nhanh không chậm vang lên: "Chú Trần, đừng sợ, Nhị thiếu gia cổ bị đau không thoải mái nên muốn phát tiết, một lát thợ đấm bóp tới, xoa bóp cho hắn tốt là xong thôi, tôi trước xuống lầu ăn điểm tâm, đói bụng rồi, cục cưng cũng đói bụng."

Mạnh Thiệu Đình nghe được thanh âm của cô còn cảm giác được sau khi cô nói những lời này, nhất định là mắt có bao nhiêu lượng, khóe môi nhất định câu lên tới trời đi, mi tâm của hắn không khỏi khóa chặt, dần dần lại nổi lên một mạt vẻ tiếu ý lo lắng, xem ra, hắn là nên dạy dỗ cô thật tốt...

Thợ đấm bóp rất chuyên nghiệp, chỉ hoạt động qua lại vài lần trên cổ, đè mấy huyệt vị trên đó, Mạnh Thiệu ĐÌnh liền cảm giác cổ của mình có thể linh hoạt chuyển động.

Rời giường rửa mặt rồi đi xuống lầu, thấy người hầu đang vội thu dọn bàn ắn, trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng nữ nhân kia, Mạnh Thiệu Đình hỏi: "Tiểu thư đâu?"

"Đi phơi nắng trong vườn hoa, Thiếu gia muốn dùng bữa sáng sao?"

Mạnh Thiệu Đình khoát tay: "Bà đi chuẩn bị một phần đồ ăn rồi mang đến vườn hoa."

Hắn biết, cô sẽ không chuẩn bị đồ điểm tâm cho hắn.

Ra khỏi phòng khách, đi qua đường mòn gồ ghề, liền nhìn thấy trong vườn hoa cách đó không xa, một bóng lưng tinh tế lả lướt đi lại, chỉ một bóng lưng cũng làm động lòng người.

Mạnh Thiệu Đình hướng cô đi tới, trong lòng nghĩ thế nào năm năm trước sao không phát hiện cô thế nào dễ coi như vậy, thế nào thoải mái như vậy?

Nghe được phía sau có tiếng bước chân, Tĩnh Tri cũng không quay đầu, chỉ là xoay người ra hoa viên, đi tới ghế dựa nơi sân cỏ ngồi xuống, tay cô che mi mắt nhìn mặt trời, liền thích ý híp mắt, tìm được một tư thế thoải mái liền chợp mắt.

Mạnh Thiệu Đình vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng vẫn là đi tới đối diện cô ngồi xuống, trên bàn còn nửa ly cà phê vẫn còn ấm, trong lòng hắn biết là phần cô uống còn lại, nhưng cũng không kiêng dè, cầm lên liền một hơi uống cạn sạch, vì đắng nên hắn chắc lưỡi: "Còn thích loại Mocha đắng thế này?"

Tĩnh Tri cũng không mở mắt.

"Tĩnh Tri, cô không xem hiệp nghị sao?" Mạnh Thiệu Đình tựa lưng vào ghế, mặc dù cổ có thể chuyển động, nhưng vẫn cảm giác có chút đau, nghĩ đến thợ đấm bóp vừa nói, nên bớt thời gian thường xuyên xoa bóp, hắn liền khụ một tiếng nói: "Cổ tôi không thoải mái, cô tới xoa bóp cho tôi."

Tĩnh Tri nghe hắn nói xong, mới đột nhiên mở mắt ra, có chút giật mình nhìn hắn: "không phải có thợ đấm bóp sao? Tôi thân thể không thoải mái,bác sĩ nói tôi nên tĩnh dưỡng thật tốt."

"Giúp tôi xoa bóp,hoặc là hiện tại chúng ta trở về phòng, tôi giúp cô xoa bóp."

Hắn nói câu "Xoa bóp" cuối cùng dị thường lại ái muội, Tĩnh Tri hai gò má dần ửng đỏ, Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy cô theo thói quen lại cắn môi, mà ngón bàn tay đặt trên đầu gối cũng nhéo chặt, ngón tay cái đặt trên xoa xoa, mạnh Thiệu Đình túc mi lên, hắn đứng dậy đi tới, đưa tay cầm ngón tay trắng như sứ của co, liếc mắt một cái lại có chút ngây người.

Hắn nhớ Tĩnh Tri thích nhất đàn dương cầm, một đôi bàn tay luôn bảo dưỡng vô cùng tốt, êm dịu mà lại thon dài, móng tay luôn luôn cắt ngắn, hồng nhạt, mà giờ khắc này lại là hơi có chút biến hình.

Cô giống như một đứa trẻ rất thích cắn móng tay, rất ngắn mà lại so le không đều, ngón tay dường như xanh nhạt, các khớp xương lại có chút hơi thô to, trên mu bàn tay vẫn còn nhìn thấy những vết sẹo cũ, hồi lâu sau hắn mới nhẹ nhàng mở miệng: "Đây là chuyện gì xảy ra?"

ps: Edit miễn phí nên các độc giả đọc xong thì nhấn like bình chọn cho phấn khởi nhé...như vậy mới có hứng dịch tiếp chứ!