Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 135-2: Anh yêu em (2)




Nhà họ Mạnh.

Bầu không khí trong phòng khách rộng lớn vừa được chỉnh trang lại thật nặng nề và đè nén. Mạnh Thiệu Đình và Mạnh Thiệu Tiệm mỗi người ngồi trên một chiếc ghế sa lon đơn, còn hai vợ chồng Mạnh lão gia và Mạnh phu nhân thì ngồi ở trên ghế sa lon dài, ai nấy sắc mặt đều chìm trong vẻ u ám, đang uống từng hớp, từng hớp nước trà.

Mạnh Thiệu Đình bất giác liếc nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một cái, đang định mở miệng nói gì đó thì Mạnh lão gia đặt ly trà xuống, đôi mắt già nua nhưng lại không hề bị mất đi sự sắc bén quét nhìn hai anh em ở bên cạnh khoảng ba mươi giây, sau đó ông mới nhìn Mạnh Thiệu Đình nặng nề ho khan một tiếng, trầm trầm nói. "Anh Hai, chuyện kết hôn của anh và Mạn Quân đã chuẩn bị thế nào rồi?"

Mạnh Thiệu Đình thoáng giật mình nhưng không dễ nhận ra được, chợt cười nói: "Cha, cũng đã bắt đầu chuẩn bị."

"Cũng đã bắt đầu chuẩn bị?" Mạnh lão gia chợt vỗ một cái vào mặt bàn: "Anh trở về nước đã bao lâu rồi? Ta nghe anh Cả của anh nói, chuyện của công ty vẫn chưa bàn giao cho anh, chờ anh và Mạn Quân kết hôn xong mới bàn giao. Năm trước anh đã nói chờ sang năm kết hôn, hiện tại cũng được mấy tháng rồi hả?"

Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình có chút khó coi, vừa ngẩng đầu, lại đối diện với thần sắc tỉnh bơ như không của Mạnh Thiệu Tiệm, anh không khỏi có chút nóng này: "Cha, sao cha mẹ luôn ép con kết hôn vậy? Sao hai người lại chẳng đả động gì đến anh cả thế?"

Mạnh Thiệu Tiệm cười một tiếng trầm trầm, tròng mắt đen nhánh liếc nhìn Mạnh Thiệu Đình, ôn tồn nói: "Chú là đứa con trai mà cha mẹ thương yêu nhất, dĩ nhiên bọn họ sẽ phải nóng ruột với chuyện vợ con của chú, chú phải nhanh chóng sinh con, để cho hai người còn được bồng cháu chứ."

Lời nói của anh ta nghe rất chân thành, tuyệt đối không hề nghe ra có ý tứ khác, Mạnh lão gia liếc anh ta một cái, rồi nói tiếp: "Còn anh Cả nữa đấy, cũng không phớt lờ đi được đâu, chờ sau khi chuyện cưới xin của anh Hai và Mạn Quân xong sẽ đến lượt anh!"

"Con không vội, ba ba, bây giờ trước mắt cứ chuẩn bị chuyện cưới xin cho chú Hai đi đã... Đúng rồi, Thiệu Đình, Mạn Quân quốc tịch Mỹ, chuyện giải quyết ở sứ quán bên kia đã xong chưa?"

Anh ta chuyển đề tài câu chuyện, sự chú ý của Mạnh lão gia và Mạnh phu nhân lập tức chuyển sang Mạnh Thiệu Đình: "Anh Hai, sao kéo dài như vậy? Có cần ta gọi điện thoại nói một tiếng cho bác Diêu hay không? Ông ấy có mối quan hệ rất tốt với sứ quán bên kia đấy."

"Không cần!" Mạnh Thiệu Đình lập tức mở miệng, nhưng lại là có chút khẩn trương: "Con đang làm rồi, hiện tại nếu để cho bác Diêu ra mặt, không hay lắm."

"Cũng được, chuyện này trước mắt cứ như vậy đã, cuối tuần anh và Mạn Quân sẽ cử hành hôn lễ trước, sau đó đi ra nước ngoài nghỉ phép. Chuyện giấy hôn thú trước mắt cũng không vội, làm nghi lễ trước cũng là để cho nhà họ Thẩm được an tâm, đối với hai nhà chúng ta chỉ có lợi."

Mạnh lão gia vừa nói xong, Mạnh Thiệu Tiệm vừa bưng trà, trong nháy mắt nhìn thấy sắc mặt Mạnh Thiệu Đình tái nhợt hẳn. Cánh môi của anh ta giật giật mấy cái không dễ nhận ra, uống một ngụm trà, sau đó chậm rãi nói: "Cha, khi nào thì chú Ba trở về nước? Đi cùng với cha mẹ chứ hả?"

"Đừng nói với ta chuyện của đồ mất dạy đó!" Mạnh lão gia vừa nghe lời này, cơn tức giận chợt nổi lên. Sắc mặt của Mạnh phu nhân cũng thực sự trở nên khó coi vô cùng, nhưng vẫn gắng gượng khuyên nhủ: "Ông à, ông đừng tức giận, có gì thì lựa lời mà nói cho êm đẹp..."

"Lựa lời cái gì chứ? Các người nói xem, con bé kia có điểm nào tốt? Trước kia, khi còn chưa ly hôn với anh Hai, nó đã có quan hệ không rõ ràng với thằng Ba rồi, hiện tại lại không biết nó đã dùng kỹ thuật gì để mê hoặc mà thằng Ba sống chết cũng muốn kết hôn với con bé đó, còn nói gì mà nguyện ý ở cùng với nó, không cần một phân tiền của nhà họ Mạnh, ngay cả đến ba mươi phần trăm cổ phần trong công ty cũng có ý không cần nữa! Đây không phải là muốn chọc giận ta chết sao? Bao nhiêu tâm tư ta lo lắng cho bệnh tật của nó giờ trở thành vô ích ta mất bao nhiêu tâm huyết ở trên người như thế, giờ trở thành uổng phí sao? Nó thích ai cũng được, tại sao hết lần này tới lần khác lại chỉ vừa mắt con bé kia?"

Mạnh phu nhân nghe ông nói như vậy, ý định không khỏi xoay chuyển, rót ly trà đưa tới nói trấn an: "Ông à, ông cũng đừng tức giận, con trai tự có phúc của con trai, nếu như thằng Ba thật sự thích, chúng ta cũng không thể nào mà ngăn trở được, dù sao, đứa bé kia không phải là do tôi sinh, nói ra, người khác lại nghĩ rằng tôi khắt khe, hà khắc với nó. . ."

Lời nói của Mạnh phu nhân thông tình đạt lý, làm cho Mạnh lão gia có chút không được tự nhiên. Ông cầm tay Mạnh phu nhân, thở dài một tiếng nói: “Những năm qua bà đối xử với thằng Ba như thế nào, tôi cũng nhìn thấy, vẫn ghi ở trong lòng, mặc dù bà phản đối có đạo lý, nhưng nhà họ Mạnh chúng ta là hạng người nào? Cho dù là có cách để cưới, con bé kia cũng đã từng là chị dâu của thằng Ba, em trai chồng cưới chị dâu, nói ra, không bị người ta nói cho xóc hông ấy à?"

Mạnh phu nhân thấy ông nhất định không chịu, hơi có vẻ khó xử: "Thằng Ba tính khí vốn bướng bỉnh, cũng không phải là ông không biết, hiện giờ nó vì con bé kia mà chịu bỏ đi tất cả, sợ rằng làm cho nó hồi tâm chuyển ý, cũng không phải là chuyện gì dễ dàng đâu. . ."

"Chuyện này bà không cần phải để ý đến, ngày mai bà cùng với tôi đi gặp thằng Ba, bản thân tôi cũng muốn nhìn một chút xem con bé kia còn có những mánh khoé gì!" Mạnh lão gia có chút nhức đầu, xoa bóp huyệt Thái Dương, chỉ chỉ hai anh em ở trước mặt, lắc đầu thở dài: "Mấy đứa này, đều không làm cho ta bớt đi chút lo lắng... Anh Hai, anh nhanh chóng đi chuẩn bị hôn lễ của mình đi. Anh Cả, chuyện của công ty, trước mắt, anh lo lắng thêm mấy ngày nữa đi, chờ em trai anh tổ chức hôn lễ xong đã, khi trở lại, thì để cho nó bắt đầu làm việc."