Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 120: Vị hôn phu




Tĩnh Tri nói buồn buồn : "Cứ như vậy đi, chỉ cần mẹ hài lòng là được."

"Mẹ hài lòng không ư? Dĩ nhiên là mẹ hài lòng, cũng đã đến mức này, con còn lựa chọn nữa sao?! Tiểu Phương có điểm nào không tốt? Không phải là mẹ nói con, con lấy được nó, đó thật sự là phúc khí của con! Người ta là cán bộ nhà nước nghiêm chỉnh, có nhà ở, có công việc, lại còn là cưới lần đầu, con còn muốn như thế nào nữa?"

"Vâng! Mẹ, con rất hài lòng." Tĩnh Tri không muốn nghe mẹ mình càu nhàu nữa, cuống quít ngừng luôn lời nói, chuyển đề tài: "Mẹ, chúng ta cùng đi xem nhà cửa đi?"

Đuôi lông mày của Tống Như Mi nhếch lên, bước đi bắt đầu mau hơn: "Ba mẹ Tiểu Phương cũng không có ở đây, chờ hai đứa kết hôn, mẹ cũng dời qua đó với con, cũng có thể nấu cơm giặt giũ giúp con đỡ bận rộn..."

"Mẹ..." Tĩnh Tri định nói điều gì đó, nhưng Tống Như Mi đã xoay người đi, bỏ lại một câu nói: "Mẹ có chút chuyện cần nói với chị Diêu, con về nhà trước đi."

Tĩnh Tri chọn ngày 28 tháng chạp để tiến hành lễ đính hôn với Phương Tiến. Cô không có một người bạn nào. Bởi vì không muốn qua lại với Mạnh Thiệu Hiên nữa nên cô không muốn cho anh biết chuyện mình đính hôn. Cũng vì sợ chuyện này thành nguyên nhân nảy sinh chuyện gì khác nữa, cho nên, ngay cả Lâm Thi, Tĩnh Tri cũng không thông báo.

Còn Phương Tiến dường như cũng không có bạn bè gì, chỉ có mấy người họ hàng xa và vài ba đồng nghiệp tới để tâng bốc. Khi bọn họ nhìn thấy Tĩnh Tri đều giật mình, thần sắc hiện rõ vẻ rất kinh ngạc, sau đó thì ở một bên xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại chằm chằm nhìn lại cô mấy lần, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.

Tĩnh Tri cũng không buồn để ý, mấy mâm cỗ được đặt ở một nhà hàng rất bình thường, cũng không có quá nhiều người ngồi. Bộ quần áo cưới kiểu sường xám Trung Quốc mà cô mặc trên người là thuê của tiệm áo cưới. Bộ lễ phục màu đỏ thẫm này rất bình thường, hơn nữa còn không vừa người. Hôm đi thuê, mẹ đã phải thức đêm khâu vào một chút ở thắt lưng, cố gắng lắm cô mới mặc được. Bông hoa lụa cài trên đầu thoáng nhìn cũng thấy rất đơn giản, thỉnh thoảng ánh đèn chiếu vào còn có thể mơ hồ nhìn thấy vết bẩn, nhưng Tĩnh Tri lại hoàn toàn không để tâm.

Gả cho người nào cô còn không chọn, lại còn quan tâm đến những thứ bên ngoài hay sao?

Phương Tiến quả thật rất hào phóng, anh ta mua cho cô ba thứ trang sức, nhưng không biết nhãn hiệu là gì, chúng được làm thủ công cực kỳ thô thiển, thoạt nhìn cũng biết chất lượng không tốt. Tĩnh Tri cũng không thèm để ý, mẹ bảo cô đeo thì cô đeo, có quan trọng gì đâu!

Tiệc rượu rất bình thường, Tĩnh Tri chú ý tới bên nhà mình ngoài mấy người hàng xóm trước kia đến ăn không chút sĩ diện, còn Phương Tiến và các đồng nghiệp hiển nhiên là ăn không quen, chỉ khêu khêu vài cái rồi cũng không động đũa nữa. Phương Tiến uống một chút rượu, mặt đỏ dọa người, Tĩnh Tri lén nhìn trộm anh ta, lại cảm thấy lần này anh ta khác hẳn. Thoạt nhìn không giống như người tốt, trong đôi mắt thỉnh thoảng dường như lóe lên ánh nhìn không đàng hoàng.

Đáy lòng Tĩnh Tri có chút giật mình, cô không ăn nổi một miếng cơm một món ăn, bị mấy đồng nghiệp Phương Tiến đổ mấy ly rượu nên mặt hơi bốc lên hồng rực giống như thoa phấn, nhìn thật mê người. Mấy người kia nhìn cô có chút ngây người, liền xô đẩy Phương Tiến, hâm mộ nói: "Tiểu tử, cậu thật có phúc khí, lấy được chị dâu có bộ dáng thế kia cũng thật tăng thêm thể diện!"

Phương Tiến nghe thấy mấy lời này hiển nhiên rất cao hứng, say khướt chạy đến bên cạnh Tĩnh Tri, nhìn sang một cái.Cô gái này quả thật đẹp, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu cô không phải là một người phụ nữ như vậy, làm sao bây giờ tới lượt anh ta!

Nghĩ tới đây, trong lòng anh ta cũng không khỏi có chút không vui, cũng may còn chưa đến mức quá say, anh hạ giọng nói với Tĩnh Tri: "Ngày mai cô cũng đừng đi làm nữa, phụ nữ nên đàng hoàng đợi ở nhà!"

Tĩnh Tri không thích cái vẻ mặt tự cho mình là đúng của anh ta, nhưng lại chú ý ở đây có nhiều người như vậy, không nói thêm điều gì, chỉ gật đầu một cái. Phương Tiến thấy cô gật đầu, lúc này mới hài lòng rời đi.

Bữa tiệc kết thúc rất nhanh, hiển nhiên Phương Tiến là người lúc bình thường cũng không giỏi giao tiếp. Mấy đồng nghiệp của anh ta cũng không còn làm ầm ĩ nữa, chừng chín giờ liền đứng lên rối rít nói phải về nhà, Phương Tiến nói giữ lại mấy lần rồi thôi. Tĩnh Tri và Phương Tiến cũng với mẹ cô cùng nhau tiễn khách ra về, sau đó trở lại nói cười tiếp mấy người khách còn ở lại... Mấy người kia chính là mấy lão hàng xóm ăn no uống rượu say, nói đùa đủ rồi, cầm nốt chỗ rượu thuốc lá còn thừa lại trong buổi yến tiệc, lúc này mới từng bước từng bước rời đi.

Bên ngoài thời tiết rất lạnh, Phương Tiến uống say nên không cảm thấy gì, nói chuyện với khách khí thế ngất trời. Tĩnh Tri chỉ mặc bộ lễ phục mỏng manh, đứng ở bên ngoài cả người cô lạnh phát run, bước từng bước đưa từng người lên xe, trò chuyện đến người cuối cùng, cả người cô gần như đã đông cứng lại. Lúc này dường như Phương Tiến mới chú ý tới cô, vội vàng kéo cô trở về quán rượu.

Mẹ cô đã nhiều năm không dính rượu, tối nay cũng uống một chút nên hơi bị say. Tĩnh Tri mặc xong chiếc áo lông, liền cùng Phương Tiến đỡ mẹ rời đi, khi lên xe taxi, Phương Tiến cũng theo vào ngồi cùng. Tĩnh Tri cũng không quá để ý, ba người ngồi ở trên ghế phía sau. Mẹ cô nửa ngủ nửa tỉnh, Phương Tiến ở cạnh Tĩnh Tri thì đang say khướt, cô có chút không được tự nhiên, thoáng dịch lại vào bên cạnh một chút. . .

Phương Tiến cũng không áp sát thêm nữa, Tĩnh Tri không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Trong xe rất ấm áp, đường đi hơi dài. Bởi vì ông chủ của quán này là đồng hương của Phương Tiến, có thể bớt tám phần trăm, cho nên mặc dù đường đi có hơi xa, bọn họ vẫn đặt ở nơi này.

Trên người ấm áp, hơn nữa mùi rượu làm cho Tĩnh Tri cảm thấy mình đang chìm dần vào trong mơ hồ, dần dần nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng Tĩnh Tri mơ hồ cảm thấy có tay của người nào đó đang chuyển động vào bên trong chiếc áo lông của mình. Từ trong cơn mơ màng cô cố gắng vùng vẫy để tỉnh lại, rất lâu sau cô mới phản ứng lại được, là một bàn tay đang định sờ tới ngực của cô!

Thiếu chút nữa cô bật thốt lên tiếng thét chói tai, đến khi nhìn thấy rõ ràng trước mặt là một gương mặt phóng đại đỏ phừng phừng, Tĩnh Tri mới tỉnh hẳn, chính là Phương Tiến!

Cô vừa tỉnh lại, Phương Tiến cũng có chút ngượng ngùng rút tay trở về, nhìn cô hơi cười cười. Tĩnh Tri biết là mình không nhìn lầm, còn sao nữa, dĩ nhiên vì nụ cười kia có chút mùi vị của ý đồ xấu xa.

Cô cảm thấy tim đập thình thịch, mạnh kịch liệt. Cô cố gắng khống chế lại sự sợ hãi đang lan tràn khắp đáy lòng, xoay mặt đi, chậm rãi nhích sát về phía mẹ ở bên kia gần thêm một chút. Cảm thấy Phương Tiến không có động tác tiếp theo nữa, cô mới run rẩy thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi xuống xe, Phương Tiến cùng cô đỡ mẹ ra ngoài, nhưng anh ta lại không hề có ý muốn rời đi. Da đầu Tĩnh Tri có chút tê dại, nhưng vẫn còn đứng lại, nói khách khí: "Phương tiên sinh, đã khuya lắm rồi, ngài hãy đi về trước đi, một mình tôi cũng có thể đỡ mẹ đi lên được."

"Để tôi đưa hai người đi lên, sợ dì đi không nổi." Phương Tiến lớn giọng nói, không ngừng bước, kéo Tống Như Mi đi về phía nhà trọ. Đầu Tĩnh Tri nhanh chóng toát ra mồ hôi lạnh, cô túm được tay mẹ, mở miệng nói không chút khách khí: "Phương tiên sinh, xin ngài dừng bước!"