Cổ khí chất lưu manh mà tao nhã trên người Phụng Thiên Dự nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại vô tận lo lắng và khẩn trương, trong lòng thiên hồi bách chuyển.... Cúi người đặt khuỷu tay lên đầu gối, hai tay bụm lấy khuôn mặt yêu nghiệt.
Lâm Phong đứng bên cạnh người Phụng Thiên Dự, thấy hắn thống khổ đem mặt dấu trong lòng bàn tay, vì thế vươn tay khoát lên bờ vai của hắn "Thiên Dự, đừng lo lắng." Thanh âm lãnh đạm cũng trở nên có chút ấm áp.
Phụng Thiên Dự ngẩng đầu, cặp mắt hoa đào kia không hề chớp nhìn chằm chằm Lâm Phong, hốc mắt phiếm hồng "Thật sự không có việc gì sao? Lâm Phong, cậu có thể cho tôi đáp án chuẩn xác sao?" Trên mặt vẻ thống khổ càng thêm rõ ràng "Cậu không thể cam đoan." Dứt lời, đột nhiên đứng lên, trong lòng phiền chán, lấy tay đỡ trán "Cậu đi trước đi!" Trong thanh âm không giống lúc trước phẫn nộ như vậy, có chứa thêm một chút lý trí, còn có một tia xin lỗi.
"Cậu có biết vì sao tôi không thể cho cậu cam đoan không?" Lâm Phong vòng tới trước người Phụng Thiên Dự, đối diện với cặp mắt tràn đầy thống khổ cùng không kiên nhẫn kia của hắn "Bởi vì, cậu vừa rồi hỏi tôi thì tôi lại nghĩ đến Ngọc Tình, nếu Ngọc Tình xảy ra chuyện, chỉ sợ so với cậu tôi còn khổ sở hơn, rất có thể đem bệnh viện đập nát." Nói ra lời này thì bên trong lồng ngực nhảy lên ‘bang bang bang’ kịch liệt.
Phụng Thiên Dự cúi đầu, không nhìn Lâm Phong, chỉ hy vọng cô ấy không có việc gì, đột nhiên, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu nhìn về phía Lâm Phong "Đại ca nói Quỷ Y đã trở lại, vì sao chúng ta trở về không nhìn thấy hắn?" Dứt lời, một đạo âm thanh đàn ông nghiêm túc trầm thấp truyền đến "Tôi đem Giản Tiểu Bạch đưa đến bệnh viện, cho nên không gặp."
Phụng Thiên Dự cùng Lâm Phong đồng thời quay đầu nhìn về nơi bắt nguồn thanh âm "Cậu thật sự đã trở lại." Phụng Thiên Dự nhìn Quỷ Y, từng bước một đi về phía anh ta, đứng trước mặt anh ta thì vươn tay, nắm chặt bả vai của anh ta "Quỷ Y, y thuật của cậu không phải rất lợi hại sao? Cậu có thể phá lệ một lần hay không, giúp tôi cứu Giản Tiểu Bạch?"
Vốn tưởng rằng Giản Tiểu Bạch ở biệt thự của đại ca sẽ không xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới, vẫn là đả thương cô. Vốn chuẩn bị sau khi sự tình lúc này xong rồi, phải đi tìm cô thổ lộ, không nghĩ tới, kế hoạch không theo kịp thay đổi.
Quỷ Y nhìn Phụng Thiên Dự, cứng ngắc lắc đầu, trong lòng cũng bắt đầu khó chịu, anh ta làm sao không nghĩ cứu, nhưng mà anh ta đã phát thệ, không thể cứu. Huynh đệ ở chung nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy hắn thống khổ như vậy......
Phụng Thiên Dự suy sụp buông đôi tay ra khỏi Quỷ Y, lui vài bước, thân thể nghiêng ngả, chậm rãi trượt từ mặt tường xuống, ngã ngồi trên mặt đất.
Lâm Phong nhìn nhìn Quỷ Y, lại nhìn nhìn Phụng Thiên Dự, gian nan mở miệng "Quỷ Y, cậu hãy vì tình nghĩa huynh đệ của chúng ta mà phá một lần lệ đi! Nếu, Ngọc Tình của tôi xảy ra chuyện thì tôi cũng sẽ cầu xin cậu hỗ trợ. Tôi biết đối mặt với người trong lòng gặp nguy hiểm thì chính mình cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể ngơ ngẩn chờ đợi, chờ kết quả, chờ tuyệt vọng." Cặp mắt màu xanh tràn đầy mê mang cùng bất lực.
Quỷ Y bất đắc dĩ thở dài một hơi, cúi đầu nhìn về phía Phụng Thiên Dự, sắc mặt của hắn trắng bệch, không có một tia huyết sắc, hai tròng mắt mê mang mà bất lực, giống như một đứa trẻ đi lạc đường "Được! Tôi liền ngoại lệ một lần." Nói xong, liền thấy Phụng Thiên Dự mờ mịt ngẩng đầu, hai tròng mắt cảm kích nhìn Quỷ Y "Cám ơn!" Tiếng nói khàn khàn trầm thấp, làm cho người ta nhịn không được đau lòng.
Quỷ Y ảm đạm gật đầu, xoay người đi tới phòng cấp cứu ngoài, đẩy cửa ra, bước vào trong.
Lâm Phong ngồi xổm người xuống, bàn tay to lớn ấm áp, vỗ bờ vai Phụng Thiên Dự "Huynh đệ, cậu phải phấn chấn tinh thần lên!"
Phụng Thiên Dự ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, muốn đứng lên, lại phát hiện toàn thân vô lực, có lẽ là do khẩn trương quá, Lâm Phong vươn tay giúp đỡ hắn một phen, đỡ hắn đến bên ghế đá cứng ngắc mà lạnh như băng trên ngồi xuống, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chờ đợi dài đằng đẵng mà thống khổ...... Năm giờ sau, bầu trời dần dần sáng lên, Phụng Thiên Dự ngẩng đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ "Trời đã sáng." Trầm thấp, khàn khàn mà xa xôi......
‘Răng rắc’ một thanh âm vang lên, cửa phòng cấp cứu mở ra, Quỷ Y gở khẩu trang và bộ đồ sát khuẩn trên người ra "Thiên Dự, tôi đã cố gắng hết sức, phải xem cô ấy có thể vượt qua mười hai giờ đêm nay hay không." Tiếng nói bất đắc dĩ vang lên trên hành lang.
Phụng Thiên Dự đứng lên, ngay dưới đáy mắt lúc đó đã xuất hiện vòng tròn thản nhiên u ám, bước từng bước nặng nề đến trước mặt Quỷ Y "Cám ơn cậu!" Quỷ Y mà không nắm chắc có thể cứu sống người hay không, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, tâm không đau, có lẽ là đau đến chết lặng.
Quỷ Y thật sâu nhìn hắn một cái, xoay người để cho hộ sĩ đẩy Giản Tiểu Bạch ra, vài hộ sĩ, thêm hai người bác sĩ, trước sau đem Giản Tiểu Bạch đẩy ra.
Phụng Thiên Dự theo Giản Tiểu Bạch đi ra, liền đem toàn bộ ánh mắt đều dừng trên người cô, không muốn rời đi, đi theo cô hộ sĩ đem Giản Tiểu Bạch đẩy về phòng bệnh.
Quỷ Y và Lâm Phong nhìn bóng lưng cô đơn của Phụng Thiên Dự, sau đó thu hồi tầm mắt, hai người liếc nhau, đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu, nhận mệnh đi làm thủ tục nằm viện.
Phụng Thiên Dự thấy cô hộ sĩ đã thực hiện kiểm tra xong, treo chai truyền dịch lên cho cô, liền đẩy đi ra ngoài, hắn từng bước một đi đến trước giường bệnh của cô, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, hai tròng mắt nhắm chặt, tâm lại đau đớn hơn.
Giống như bị kim đâm, đau đớn khó nhịn, mày gắt gao nhăn lại một chỗ, không chịu tách ra.
Ngồi xuống chiếc ghê bên cạnh, vươn tay, đem bàn tay không truyền dịch của cô gắt gao nắm tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trong lòng bàn tay "Tiểu Bạch, đây là lần đầu tiên anh gọi tên của em, cái tên rất đơn giản, rất êm tai, giống em đơn thuần như vậy! Tuy rằng em không tính là đơn thuần, nhưng mà em ở trong tâm lý của anh vẫn là cô gái rất đơn thuần, rất yếu đuối."
"Em biết không? Trước kia anh không làm rõ được tình cảm của mình, đối với Mộc Lâm, anh xem cô ấy là em gái mà đối đãi, khi đó anh không biết, trong lòng anh là không cam lòng và khó chịu, về sau lại nhìn nữ thư ký kia, thấy cặp mắt trong suốt của cô ấy. Anh liền nổi lên một ý niệm trong đầu, đem tình cảm dời đi."
"Mãi cho đến khi gặp được em, anh bắt đầu thực ảo não, không biết như thế nào đối mặt em khi sinh ra tình cảm chân thật. Thậm chí cố tình tránh né em, nhưng mà mấy ngày nay khi không nhìn thấy em, lòng luôn nhớ em, nghĩ về em, nhưng anh lại áp bách nó, không cho ý niệm này chui ra. Về sau lại đến chị dâu gặp chuyện không may, anh mới ẩn ẩn phát hiện được hàm ý trong lời nói trước kia của đại ca."
"Em biết không? Đại ca khi nói câu kia, đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ rành mạch, ‘Quý trọng người trước mắt, đừng để đến lúc bỏ qua thì mới hối hận.’ Trước kia không để trong lòng, hiện tại ngẫm lại, là anh không biết tích phúc. Cho nên, em mới có cơ hội rời anh đi, chỉ cần em có thể sống lại, anh sẽ vẫn thương em, đau em vào trong tâm khảm của anh, được không em?"
"Anh không biết em có yêu anh không. Nhưng mà, anh yêu em, những lời này chưa từng nói với cô gái nào khác, chỉ nói với em, về sau những lời này, chỉ độc quyền là của em thôi, có được không?" Nắm tay cô đặt lên môi hôn, hốc mắt lại phiếm hồng, nước mắt lưu chuyển bên trong hốc mắt, lại như thế nào cũng không chịu rơi xuống.
"Tiểu Bạch, trước kia anh không biết vì sao phải đưa em đến biệt thự của đại ca làm người hầu. Hiện tại anh đã hiểu được, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của em, em liền tiến vào trong tâm của anh. Anh nghĩ tới thường xuyên có thể nhìn thấy em, cho nên để em lại biệt thự của đại ca, anh biết đại ca sẽ không bạc đãi em, bởi vì em là cô gái đầu tiên anh đề cập qua với đại ca."
"Nga! Không đúng, còn có cô thư ký kia nữa, lúc trước anh cũng không biết vì sao đưa cô ấy đến làm thư ký cho đại ca. Hiện tại anh đã hiểu được, anh chỉ là tham niệm loại ánh mắt trong suốt của cô ấy, mà không phải thật sự thích cô ấy. Nhìn ánh mắt trong suốt của cô ấy, anh không muốn nó bị hủy mất nên mới đưa cô ấy đến bên cạnh đại ca."
Nước mắt rốt cuộc nhịn không được, từ hai gò má chậm rãi chảy chảy xuôi xuống, từng giọt rơi lên mu bàn tay cô, cũng rơi lên chiếc giường bệnh trắng tinh "Tiểu Bạch, em nhất định phải sống, anh biết sẽ thực đau khổ. Nhưng mà cầu xin em nhất định phải kiên trì lên, hãy nghĩ về người nhà của em, cũng đừng để cho sau khi anh chờ đợi, lại chỉ là vô tận hối hận và tuyệt vọng."
Từng nụ hôn dừng trên mu bàn tay cô, cõi lòng tràn đầy thương tiếc cùng đau lòng. Hoa hoa công tử một khi đã động tâm, liền so với những người khác sẽ thâm căn cố đế. Có lẽ hoa hoa công tử là muốn tìm kiếm nửa kia của hắn, mới có thể hoa tâm, một khi đã tìm được rồi thì so với bất kỳ ai cũng đều phải tốt hơn là một người bạn trai tốt, một người chồng tốt.
"Tiểu Bạch, em có muốn nghe thử tiếng lòng của anh không?" Không chờ Giản Tiểu Bạch đáp lời, liền đem tay cô đặt ở trước ngực, bởi vì hắn biết cô sẽ không cho hắn đáp án gì.
Trái tim nhảy ‘bang bang bang...... ’, cặp mắt tràn đầy nhu tình của Phụng Thiên Dự gắt gao khóa chặt khuôn mặt của cô "Tiểu Bạch, em nghe được không? Thời điểm nó đối mặt với em liền hiểu ý nên đập mạnh lên, sẽ làm anh không tự chủ được liền đối với em dịu dàng, yêu em, đau lòng em, che chở cho em." Từng câu từng chữ tràn đầy nhu tình phát ra từ bạc môi mà dĩ vãng chỉ có thói quen trêu chọc mà thôi.
Mà người trên giường bệnh một chút phản ứng cũng không có, vẫn như cũ nhắm chặt đôi mắt, không cho hắn câu trả lời nào cả. Nếu không phải độ cong trước ngực cô phập phồng lên xuống, chỉ sợ không có người tin cô vẫn còn sống, còn đang vật lộn cùng với tử thần.
"Trăm ngàn lần phải sống nha, Tiểu Bạch! Chỉ cần em sống sót, về sau tất cả anh đều nghe theo em, cho người nhà em trải qua cuộc sống tốt nhất, tâm nguyện lớn nhất của em không phải là hi vọng làm cho người nhà sống cuộc sống vô ưu vô lo sao! Về sau anh sẽ giúp em thực hiện điều đó."
"Đúng rồi, khả năng em còn muốn hỏi, vì sao anh biết nhiều chuyện như vậy. Bởi vì anh đã điều tra về em, biết hết thảy cuộc sống và hi vọng của em, còn có nguyện vọng ngớ ngẩn, ngốc nghếch của em. Em chưa từng nghĩ cho mình, vẫn đều suy nghĩ cho người khác."
"Em biết không? Nếu để cho vài huynh đệ của anh nhìn thấy anh như thế này, bọn họ khẳng định sẽ chê cười anh. Trước kia anh phong lưu lắm, chỉ sợ bọn họ cũng rất khó tin tưởng anh sẽ thật tình thích một cô gái, hơn nữa, lại là người con gái được mang về từ biệt thự Nhiễm Thiếu Lâm. Tiểu Bạch, em tin tưởng không? Cho anh đáp án được không? Chỉ một đáp án, tin, hay là không tin."
Phụng Thiên Dự nhìn khuôn mặt vẫn không có phản ứng của cô "Tiểu Bạch, anh sẽ vẫn cùng em, cùng em nói chuyện, em ở biệt thự của đại ca, nơi đó người ta có khi dễ em hay không? Không phải là em đã chịu khổ sở và mệt mỏi, nên hiện tại muốn ngủ đủ rồi mới tỉnh giấc có phải không? Vậy thì sau khi ngủ đủ giấc, nhất định phải tỉnh lại, rồi nói cho anh biết em có nghĩ tới lời nói của anh, có tin anh yêu em hay không nha."
Bàn tay ấm áp đem tay cô nắm thật chặt, đặt lên hai má nhẹ nhàng cọ sát, giống như muốn sưởi ấm cho đôi tay lạnh lẽo của cô.
Lâm Phong và Quỷ Y đứng ngoài cửa, nghe Phụng Thiên Dự thổ lộ thâm tình, không khỏi mỉm cười, hiện tại duy nhất có thể làm chính là hi vọng Phụng Thiên Dự đừng quá khổ sở, Giản Tiểu Bạch có thể sống qua 12 giờ đêm nay.
Quỷ Y nhìn Lâm Phong, một vẻ mặt muốn nói lại thôi, vài lần mở miệng, lời nói vừa đến miệng đều nuốt xuống.
Lâm Phong đi tới chiếc ghế trên hành lang ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Quỷ Y "Có chuyện gì, cậu cứ nói đi!" Lời nói vừa ra, chỉ nghe Quỷ Y âm thầm thở dài một hơi "Tôi đã nói không đầy đủ với Thiên Dự, Giản Tiểu Bạch cho dù thoát ly khỏi nguy hiểm, cũng chỉ có thể là một người sống đời sống thực vật, trừ phi có kỳ tích xuất hiện, nếu không cô ấy cũng chỉ có thể nằm trên giường bệnh cả đời."
Lâm Phong nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống, không biết là đồng tình với Thiên Dự hay là có nguyên nhân khác "Hết thảy thuận theo tự nhiên đi!" Tiếng nói khàn khàn làm cho thanh âm của Lâm Phong tăng thêm phần mị hoặc.
Hai người cũng không nguyện ý đi vào quấy rầy bọn họ, lưu lại không gian và thời gian cho đôi uyên ương số khổ đang phải đối mặt với tử thần.
Trong phòng bệnh, Phụng Thiên Dự vẫn nắm chặt đôi tay có vẻ thô ráp của Giản Tiểu Bạch "Tiểu Bạch, em yên tâm. Anh sẽ tự tay giết chết Nhiễm Thiếu Lâm, bằng bất cứ giá nào cũng phải để hắn phải trả giá cho những thương tổn mà hắn đã gây ra cho em, em có muốn nhìn thấy anh tự tay báo thù cho em không? Nếu muốn thì nhất định phải tỉnh lại, hai ngày nữa anh sẽ đón cha mẹ em đến ở chỗ của anh, để cho bọn họ an hưởng tuổi già, em nói như vậy được không?"
"Ha ha.... Anh quên, bây giờ em còn đang ngủ, cho nên anh sẽ không hỏi em đáp án, anh sẽ đón bọn họ đến, để bọn họ chăm sóc cho em, ở cùng em. Chờ em khỏe hắn, chúng ta sẽ kết hôn, khả năng là trước tiên em sẽ muốn nói chuyện tình yêu, không quan hệ, chúng ta kết hôn trước, yêu đương sau."
"Kỳ thật, đôi khi anh thực hâm mộ đại ca và chị dâu, đại ca và chị dâu cũng là kết hôn trước, tình cảm của họ lại tốt như vậy, mỗi ngày đều như hình với bóng. Chị dâu thực hạnh phúc, tuy rằng ánh mắt của chị ấy không nhìn thấy nhưng đã có đại ca chiếu cố chị ấy, làm đôi mắt cho chị ấy."
"Có phải anh thực dong dài không? Một mực bên tai em nói không ngừng, em có thể phiền chán anh hay không?...... Ha ha...... Thật buồn cười, anh mà cũng có lúc lo lắng phụ nữ chán ghét anh, em là người đầu tiên, tin tưởng cũng là người cuối cùng, chỉ duy nhất một người. Cho nên a! Em nhất định phải thấy hiếu kỳ mà dậy, đừng cứ ngủ như vậy nữa, ngủ lâu mệt chết đi được."
Phụng Thiên Dự ngồi ở trong phòng bệnh, vẫn liên miên lẩm bẩm nói hết chuyện này tới chuyện khác với Giản Tiểu Bạch.
Biệt thự Mộc gia, Mộc Hàn Mặc đang cùng Oa Oa ngủ, liền bị một hồi điện thoại quấy rầy giấc ngủ. Nhận điện thoại, ngữ khí không giống dĩ vãng dối trá dịu dàng mà chứa một chút lãnh mạc, một chút không kiên nhẫn "Chuyện gì, nói."
"Lão đại, thiếu gia Nhiễm thị Nhiễm Thiếu Lâm bỏ tiền ra yêu cầu ngài giúp hắn cứu phụ thân và muội muội của hắn." Ngữ điệu đối phương trêu chọc mà đầy ý cười làm cho vẻ mặt không kiên nhẫn của Mộc Hàn Mặc hơi hơi thu liễm, khóe miệng câu lên một chút tươi cười, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều "Nhiễm Thiếu Lâm thật đúng là sẽ nghĩ biện pháp, cư nhiên lại đem chú ý đánh trên đầu tôi."
"Lão đại, anh nói Mặc thiếu và Mộc tổng ai lợi hại hơn?" Lời nói trêu chọc của đối phương lại phát ra, chứa đựng mười phần vui sướng khi người gặp họa.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Mộc Hàn ý cười càng nồng đậm "Cậu cứ nói đi?" Đem vấn đề giao cho đối phương, lại mười mấy phần trộn lẫn ý tứ uy hiếp.
"Ha ha...... Lão đại, việc này phải đợi về sau mới có kết quả, hiện tại không nói tới việc này nữa, khoản làm ăn này bàn sau đi." Đối phương tựa hồ xác định Mộc Hàn Mặc sẽ nhận khoản làm ăn này, trong ngữ khí cũng không có sợ hãi.
"Ừ." Mộc Hàn Mặc phát ra giọng mũi, sau đó không đợi đối phương nói chuyện, liền cúp điện thoại. Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng rực, xoay người rời giường, đi vào phòng tắm, tắm táp, chải đầu rửa mặt xong thì đi ra. Nhìn thấy Oa Oa đang nằm úp sấp trên giường, không biết đang tìm cái gì.
"Oa Oa, đang tìm cái gì?" Đang nói thì Mộc Hàn Mặc đã bước tới bên cạnh Oa Oa, đem cô ôm vào lòng, đặt lên chiếc giường rộng lớn thoải mái "Muốn tìm cái gì thì nói cho vi phu, vi phu sẽ giúp em, hiện tại em đang mang Bảo Bảo trong người, phải hảo hảo yêu quý chính mình, cũng yêu quý Bảo Bảo của chúng ta, có biết không?"
Oa Oa cười khẽ một tiếng "Ha ha...... Lão công, anh quá khẩn trương, em không sao, anh yên tâm đi!" Bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo Mộc Hàn Mặc.
Mộc Hàn Mặc sủng ái ấn lên khuôn mặt trứng ngỗng của cô một nụ hôn "Vậy là tốt rồi! Lát nữa anh phải đi làm, em ngoan ngoãn ở trên giường nghỉ ngơi, cần gì thì có thể tìm quản gia, tìm người hầu giúp em, trăm ngàn lần không được tự mình làm, biết không?" Ngón tay ấm áp đưa lên bờ môi phấn nộn của cô, lướt tới mặt, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Oa Oa yêu kiều cười, gật gật đầu, Mộc Hàn Mặc hài lòng cười, một đôi ưng mâu tràn đầy nhu tình, bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô "Bảo bối, hai ngày nữa ba mẹ sẽ trở về, bọn họ biết em mang thai nên phải trở về chiếu cố em. Chúng ta đều không có kinh nghiệm, anh cũng sợ Bảo Bảo gặp chuyện không may, cho nên vẫn là để ba mẹ trở về chiếu cố em thì anh mới có thể yên tâm được."
Thật vất vả ở cùng một chỗ, không thể bởi vì sơ suất nhất thời mà mất đi đứa nhỏ. Như vậy hắn sẽ tiếc nuối cả đời, đời trước, khi con của bọn họ được sinh ra, hắn đã không ở nhà, chưa từng chiếu cố qua, cũng không có kinh nghiệm. Sai lầm của hắn tự hắn phải gánh vác, đợi cả mười đời, đợi được đến cõi đời này, đã là ông trời ban ân cho hắn.
Hắn có dự cảm Oa Oa khẳng định sẽ nhớ tới chuyện của kiếp trước. Nếu Oa Oa nhớ tới chuyện của kiếp trước, chỉ sợ không dễ dàng nguyện ý cùng hắn như vậy. Đến lúc đó chỉ có đứa nhỏ mới có thể níu kéo cô, vì Oa Oa cũng tốt, vì Bảo Bảo cũng tốt, vì chính hắn cũng tốt, cũng không thể để đứa nhỏ gặp chuyện không may được.
"Em biết rồi, quản gia công, nhanh đi làm đi! Anh là ông chủ của công ty mà lại chuyên đi làm trễ, cẩn thận làm hư nề nếp của công ty." Oa Oa nửa trêu chọc, nửa nghiêm túc nói, bàn tay nhỏ bé lại gắt gao nắm chặt vạt áo Mộc Hàn Mặc.
Khóe miệng Mộc Hàn Mặc câu lên nụ cười tà tứ, cả người cũng bao trùm dịu dàng "Tốt! Tiểu Phôi đản, hiện tại cư nhiên bảo anh là quản gia công, hừ hừ...... Xem anh chỉnh trị em như thế nào, vi phu muốn chấn chỉnh phu cương." Bàn tay to ở dưới nách Oa Oa nhích tới nhích lui, Oa Oa liền lui hai tay về, thân thể không khỏi vặn vẹo "Lão công, em sai rồi, đừng chọc nữa, ngứa a...... Ha ha......"
Mộc Hàn Mặc một tay kéo cô qua thân thể hắn, đặt cô lên giường "Còn dám hay không dám?" Trong lời nói mười phần uy hiếp làm cho Oa Oa thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ thở phì phò "Không...... Không dám, anh nhanh đi làm đi!"
"Tốt lắm, Tiểu Phôi đản, anh đi làm, em phải ngoan ngoãn, nhớ rõ đừng đi loạn, ở trên giường nghỉ ngơi. Anh sẽ sớm tan tầm trở về cùng em, ngoan a!" Dứt lời, cánh môi ấm áp mà khêu gợi liền dừng lại đôi môi phấn nộn đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng cắn một cái, cho đến khi cảm thấy mỹ mãn rồi mới đứng lên, sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề.
Oa Oa nằm trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, khóe miệng tươi cười rực rỡ, hơi có lệ nói "Được rồi, quản gia công......"
Mộc Hàn Mặc sửa sang lại quần áo chỉnh tề xong, liền cúi người ấn một nụ hôn lên trán cô "Ngoan ngoãn nghỉ ngơi." Lúc này mới xoay người rời đi...