Tổng Giám Đốc Hắc Đạo Độc Sủng Tàn Thê

Chương 80: Vị bác sĩ khoa mắt thứ hai (2)




Nghe qua lời Mộc Hàn Mặc vừa nói, trên khuôn mặt mềm mại của Oa Oa nở rộ một nụ cười "Được." Đôi bàn tay bé nhỏ trắng nõn tinh tế đặt lên trên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve, nơi này có kết tinh tình yêu của cô và lão công, đứa con của bọn họ.

Khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Mộc Hàn Mặc cũng theo nụ cười của cô mà hé lộ ra một chút tười cười mang theo cưng chìu sủng nịch, cánh tay ấm áp giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc của cô, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô, mỉm cười "Bảo bối, anh yêu em." Không nén nổi tình cảm tự đáy lòng, xuất ra thành lời nói. Trên khuôn mặt trẻ con phì nộ của Oa Oa nổi lên một tia đỏ ửng nhàn nhạt, khuôn mặt nâng lên, hai tròng mắt vô thần không hề có tiêu cự nhìn hắn, vươn tay dọc theo nơi vừa phát ra âm thanh mới vừa rồi sờ soạng.

Mộc Hàn Mặc chủ động đem khuôn mặt tuấn tú đặt trong đôi bàn tay cô, Oa Oa chạm đến khuôn mặt hắn, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ "Lão công, em yêu......" Tạm dừng một chút, Mộc Hàn Mặc nét mặt biểu lộ sung sướng tươi cười "Bảo Bảo của chúng ta." Nói xong, trên khuôn mặt mềm mại của Oa Oa hiện lên nụ cười vì trò đùa dai thành công.

"Em lá gan thật lớn rồi! Hiện tại ngay cả ông xã em cũng dám trêu đùa." Lời nói cưng chìu sủng nịch, Mộc Hàn Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, cởi đôi dép lê đang mang ra, tiến lên giường, đem Oa Oa ôm vào lòng.

Oa Oa cười duyên nói "Nào có, thiếp thân cũng không có cái can đảm đó đâu." Dứt lời, một nụ hôn ấm áp liền dừng trên cánh môi phấn nộn kia của cô, Oa Oa sửng sốt, bất chợt, trúc trắc đáp lại....

Thật lâu sau, Mộc Hàn Mặc mới buông đôi môi cô ra, nhìn cánh môi hơi sưng đỏ của cô, tâm như bị xúc động, chuyển người nằm xuống, đem cô đặt nằm trên khuỷu tay "Bảo bối, nghỉ ngơi trong chốc lát đi! Hôm nay ông xã không đi làm, ở nhà cùng em."

"Ách?" Oa Oa nâng lên khuôn mặt hơi có chút khó hiểu, cánh tay mảnh khảnh như búp sen tự nhiên mà kéo thắt lưng khỏe mạnh của hắn "Vì sao không đi làm?" Sống chung mấy tháng, hắn mỗi ngày cũng chưa từng vắng họp.

Mộc Hàn Mặc khóe môi khêu gợi khẽ nhếch, nắm cả đôi tay của cô vòng qua thắt lưng, nắm thật chặt, khẽ giương đôi môi mỏng, ngữ khí tự nhiên "Bảo bối gả cho ông xã lâu như vậy, ông xã còn chưa có hảo hảo bồi tiếp bảo bối, vốn định hai ngày cuối tuần này ở nhà cùng bà xã, lại có một vài người chính là thích chọc phiền toái cho ông xã, nên hiện tại liền chỉ còn lại thời gian một ngày thôi." Tiếng nói dịu dàng, làm cho Oa Oa đắm chìm trong đó, hai tròng mắt sâu kín nhắm lại "Lão công, anh cưng chìu em như vậy, sẽ làm hư em mất." Lời nói quở trách mang ngữ khílàm nũng làm cho nội tâm Mộc Hàn Mặc mềm mại như bông, liền giống như đang đặt mình trong đám mây.

"Không sợ, ông xã kiếp này từ lúc sinh ra đã muốn đem em làm hư." Như vậy, cô liền không xa rời được hắn, chỉ có hắn một người có thể nhìn thấy cô tốt, yêu cô, thương cô, dung túng cô.

Oa Oa nằm trong ngực hắn, lỗ tai dán tại lồng ngực hắn, lẳng lặng nghe tiếng tim đập có quy luật của hắn, đáy lòng liền nổi lên cảm giác ngọt ngào, hướng trong lòng hắn ỷ ôi "Được a, đây là anh nói, vậy anh sẽ đem em làm hư nên cũng đừng nói gì nha." Khóe môi phấn nộn khẽ nhếch, ngữ điệu bên trong lộ rõ sung sướng.

Trong tứ hợp viện ở ngoại ô, Nhiễm Thiếu Lâm đồng dạng cũng chưa tới công ty, đang ngồi ở trong thư phòng, ngắm nghía Computer, đối diện là một gã nam tử mặc một thân phục sức hưu nhàn đang đứng thẳng lưng "Nhiễm thiếu, đã tra ra được, ngày hôm qua lúc ngài mới vừa đi ra khỏi Nhiễm gia, Mộc Hàn Mặc và Phụng Thiên Dự tập đoàn Thiên Long liền dẫn dắt ba mươi tên hắc đạo đi vào Nhiễm gia. Bọn họ đem Nhiễm lão gia và Nhiễm tiểu thư dẫn theo về, mà những người khác thì toàn bộ đều chết oan uổng." Dứt lời, Nhiễm Thiếu Lâm ngẩng đầu, hai tròng mắt lợi hại không hề chớp mắt nhìn Thiên Hồ "Xác định không một tên người hầu nào còn sống?"

Sắc mặt Thiên Hồ có chút mất tự nhiên, nhìn nhìn Nhiễm Thiếu Lâm, lúc này mới mở miệng "Có một người hầu theo Phụng Thiên Dự rời đi." Nói xong, liền gục đầu xuống, dường như không dám nhìn thẳng hai tròng mắt lợi hại của Nhiễm Thiếu Lâm.

Nhiễm Thiếu Lâm khẽ nâng cằm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm "Mộc Hàn Mặc chẳng lẽ cũng là người hắc đạo?" Ánh mắt nghi hoặc dừng trên người Thiên Hồ, lời nói ra mang theo tràn đầy nghi hoặc.

Thiên Hồ ngẩng đầu, bên trong đôi tròng mắt hiện lên một chút quang mang quỷ dị, cung kính mà cẩn thận hồi đáp "Mộc Hàn Mặc không có khả năng là người hắc đạo, bất quá Phụng Thiên Dự bên người hắn nghe nói là đứng vị trí thứ hai ở Ám Long Môn."

Nhiễm Thiếu Lâm không hề chớp mắt nhìn Thiên Hồ, trong mắt xuất hiện chút hoài nghi, phảng phất như muốn đem y nhìn thấu, lại giống như xác định lời mà y vừa nói ra có vài phần chân thật. Thật lâu sau, Nhiễm Thiếu Lâm mới dời tầm mắt đến Computer "Phụng Thiên Dự đúng không?" Thật đúng là không thể xem thường Phụng Thiên Dự, tập đoàn Thiên Long quả thật là ngọa hổ tàng long.

"Đúng vậy, Nhiễm thiếu." Thiên Hồ cúi đầu, cung kính trả lời.

"Ừ, đi dò tra toàn bộ tư liệu về Phụng Thiên Dự, đêm nay mang theo một ít huynh đệ, đem Phụng Thiên Dự ngăn lại, chúng ta đến Mộc gia cứu người, tốt lắm, ngươi đi xuống đi!" Đem sự tình phân phó lưu loát xong, liền bắt đầu hạ lệnh trục khách.

"Dạ, Nhiễm thiếu." Thiên Hồ cúi đầu, thấp giọng đáp, chợt liền xoay người rời đi, lưu lại một căn phòng yên tĩnh.

Tầm mắt Nhiễm Thiếu Lâm một lần nữa rơi trên Computer, chỉ cần bên cạnh Mộc Hàn Mặc không còn Phụng Thiên Dự, nhìn xem hắn còn kiêu ngạo như thế nào được.

Thiên Hồ trở lại phòng ngủ, mặc vào tây trang màu đen, liền vội vàng ra khỏi tứ hợp viện, ở bên trong núi rừng lấy ra một chiếc xe hơi màu xanh lục, chạy thẳng ra khỏi phạm vi mặt cỏ này.

Thiên Hồ lái xe đi vào phía trên đường cao tốc, từ gương chiếu hậu xem xét, thấy phía sau không ai theo dõi, mới lấy điện thoại di động ra, bấm một chuỗi dãy số, vài tiếng “đô đô đô” vang lên, liền nghe ở đầu dây bên kia một đạo tiếng nói biếng nhác truyền đến "Uy, ai đó?"

"Thiên Dự, kêu lão đại đêm nay chuẩn bị sẵn sàng, Nhiễm Thiếu Lâm muốn hành động." Nói xong, liền khẩn cấp cúp điện thoại, không cho đối phương cơ hội đáp lại. Tuyến đường này, Nhiễm Thiếu Lâm bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra, nếu tra ra, như vậy những cố gắng y đã làm, cũng thất bại trong gang tấc.

Phụng Thiên Dự nhìn chiếc điện thoại trong tay, thở ra một hơi, nghe thanh âm này, như thế nào lại giống Cuồng Sư như vậy? Nhiễm Thiếu Lâm, Nhiễm Thiếu Lâm...... Nguyên lai Cuồng Sư chạy đến bên người Nhiễm Thiếu Lâm, khó trách lâu như vậy không có tin tức của y.

Nghĩ thông suốt một tầng này, Phụng Thiên Dự liền lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại Mộc Hàn Mặc, chờ Mộc Hàn Mặc nghe máy, không đợi hắn mở miệng, Phụng Thiên Dự liền lên tiếng trước "Đại ca, anh nơi đó phải chuẩn bị tốt, đêm nay Nhiễm Thiếu Lâm sẽ có hành động."

Mộc Hàn Mặc hơi trầm mặc một lát, nhìn nhìn di động, mới lên tiếng "Thiên Dự, làm sao cậu biết?" Tiếng nói ấm áp mang hàm ý nghi vấn từ trong xe truyền ra.

"Đại ca, anh có biết Cuồng Sư đã đi đâu không?" Khuôn mặt giống như yêu nghiệt của Phụng Thiên Dự nở rộ ra một chút ý cười biếng nhác, đôi mắt hoa đào câu dẫn người nổi lên lãnh liệt quang mang.

"Chỗ nào?" Đơn giản sáng tỏ, Phụng Thiên Dự gật gật đầu, quả thật là tác phong của đại ca "Cậu ta đến bên cạnh Nhiễm Thiếu Lâm, tin tức này là do Cuồng Sư truyền đến." Dứt lời, Mộc Hàn Mặc bên này lại trầm mặc, thật lâu sau mới tiếp tục nói "Ừ, tôi đã biết, đúng rồi, chuyến bay của Lâm Phong sẽ nhanh đáp tại sân bay, cậu đi đón đi"

Nói xong, không đợi Phụng Thiên Dự trả lời, liền ngắt điện thoại.

Phụng Thiên Dự nhìn di động, nghe bên trong phát ra thanh âm “tút tút tút”, không khỏi ai thán một tiếng, đứng lên, đi ra khỏi phòng......

Phụng Thiên Dự lái xe chạy nhanh đi vào sân bay, đem xe gửi ở phía ngoài sân bay, liền cất bước tiến vào trong sân bay, vừa hay nhìn thấy Lâm Phong cùng một cái người ngoại quốc đang ở trạm thông quan, liền nghênh đón "Đại ca thật là tính đúng giờ, tôi vừa tới, các cậu liền ra đến đây."

Khuôn mặt Lâm Phong vẫn như cũ cứng ngắc, lãnh liệt như lúc ban đầu, nhẹ hất cằm, trên người tản ra một cỗ hơi thở lãnh liệt, giới thiệu với Phụng Thiên Dự "Thiên Dự, đây là vị bác sĩ khoa mắt nổi danh nước Pháp, Bác Lam tiên sinh." Tiếp theo giới thiệu với Bác Lam "Bác Lam tiên sinh, vị này là Phụng Thiên Dự, Phụng quản lí của tập đoàn Thiên Long."

"Xin chào! Bác Lam tiên sinh, hoan nghênh tới thành phố H." Trên khuôn mặt xinh đẹp giống như yêu nghiệt của Phụng Thiên Dự xuất hiện tươi cười, vươn tay trái, Bác Lam thấy vậy, vươn tay phải, hai người bắt tay "Phụng quản lí, xin chào!" Một ngụm tiếng phổ thông không lưu loát mang theo âm điệu tiếng Pháp, nghe có vẻ buồn cười.

Chợt hai người buông tay ra, Phụng Thiên Dự làm một cái thủ thế mời "Bác Lam tiên sinh mời, đại ca đang ở trong nhà chờ." Khóe môi khêu gợi hơi câu lên, vẻ mặt mỉm cười.

Lâm Phong cũng lập tức làm một cái thủ thế mời "Bác Lam, mời."

"Lâm giám đốc, Phụng quản lí, mời!" Bác Lam tiên sinh cũng học theo, khách khí làm một cái thủ thế mời, Phụng Thiên Dự đột nhiên cười ha ha "Ha ha ha, Bác Lam tiên sinh, chúng ta cùng đi đi! Cùng khiêm nhượng như vậy, cũng không có ý nghĩa gì." Nói xong, vươn tay, kết quả kéo theo hành lý của Bác Lam, dẫn đầu đi ở phía bên trái dẫn đường.

"Ha ha...... Được." Bác Lam thấy Phụng Thiên Dự hào sảng như thế, cũng không tiếp tục câu nệ, hướng Lâm Phong làm một cái thủ thế mời, liền đi theo sau Phụng Thiên Dự, cất bước đi.

Tiếng cười này của ba người dẫn tới sự chú ý của mọi người chung quanh, mọi người đều nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, thấy thân ảnh của bọn họ biến mất trong thông đạo ở sân bay, mới biết bọn họ vừa rồi làm các hành động khác người.

Đi ra ngoài sân bay, hành lý bỏ vào cốp xe, Phụng Thiên Dự làm nhiệm vụ lái xe, Lâm Phong và Bác Lam ngồi ghế sau, Phụng Thiên Dự khởi động xe, chạy ra khỏi phạm vi sân bay.

Giờ phút này, tại Đông Lăng đại tửu điếm, trong phòng 502, Helala Trữ Mặc ngồi trên giường lớn, chơi đùa với chiếc điện thoại di động của mình, đột nhiên một hồi chuông du dương dễ nghe vang lên, Helala Trữ Mặc nhìn lên màn hình điện thoại di động hiện lên dãy số của Nhiễm Thiếu Lâm, không khỏi cười một tiếng, lúc này mới bấm nút nghe điện thoại "Như thế nào, Nhiễm tổng đã suy nghĩ kỹ càng rồi?"

"Đúng, chúng ta cùng chung địch nhân là Mộc Hàn Mặc, vì sao lại không đáp ứng yêu cầu của ngươi đây?" Tiếng nói âm trầm của Nhiễm Thiếu Lâm truyền đến, còn lộ ra một cỗ mùi vị âm mưu.

Helala Trữ Mặc với ngữ điệu thuần Italy thoải mái cười to "Ha ha...... Nhiễm tổng nếu đáp ứng sớm một chút, tin tưởng cha và em gái của ngươi cũng sẽ không bị người bắt đi." Lời này vừa nói ra, Nhiễm Thiếu Lâm nhất thời trầm mặc vài giây, mới tiếp tục nói "Gia phụ cùng với xá muội cũng không nhọc ngươi quan tâm, tóm lại, ta sẽ phối hợp với ngươi, chỉ cần lật đổ Mộc Hàn Mặc." Tiếng nói âm ngoan lãnh lệ hòa theo giọng nói buồn cười bên trong truyền ra.

Nụ cười trên mặt Helala Trữ Mặc càng thêm thâm thúy, đều giống nhau ngấm ngầm có mưu tính "Yên tâm, chúng tôi muốn là công ty của hắn, ngươi muốn là mạng của hắn, chúng ta đều theo nhu cầu của nhau. Mặt khác, sau khi chuyện thành công, chúng tôi còn có thể đầu tư vào Nhiễm thị, giúp ngươi mở rộng Nhiễm thị đến Italy." Tin tưởng điều kiện này vừa ra, gã ta sẽ muốn khăng khăng một mực trả thù Mộc Hàn Mặc.

"Được, đều nghe ngươi." Nhiễm Thiếu Lâm sảng khoái đáp ứng, nụ cười trên mặt Helala Trữ Mặc lại có vẻ càng thêm quỷ dị, làm cho lòng người phát rét "Tốt lắm, một lời đã định như vậy, Nhiễm tổng, tạm biệt." Nói xong, liền ngắt điện thoại di động, nằm ngửa trên giường lớn, bí hiểm cười.....