Tổng Giám Đốc Hắc Đạo Độc Sủng Tàn Thê

Chương 139: Tranh đoạt (1)




        

Lâm Phong bận rộn cả buổi, đột nhiên bấm xuống phím ‘Enter’, thở dài nhẹ nhõm một hơi, xụi lơ trên chiếc ghế dựa lớn da chế màu đen, không thể tưởng được lần này lại còn có một cao thủ  máy tính ở trong đó.

Nhìn tới hàng loạt tin tức được lấy ra, Lâm Phong thu nhỏ nó lại, tiếp theo liền thấy có một dãy chương trình xâm nhập vào máy tính hắn, đầu óc Lâm Phong liền căng thảng, mở hệ thống bảo mật máy tính ra, ngăn cách nó ở bên ngoài.

Lại đem hệ thống mới nghiên cứu ra mở ra, một hệ thống chuyên môn này nhằm vào hacker xâm nhập, chỉ là chưa từng thử nghiệm qua, còn phải đợi quan sát, lúc này đây vừa vặn có công dụng.

Đối phương đụng phải vách tường vài lần, ô biểu tượng của hệ thống hiện lên màu xanh lá chớp động vài cái. Tiếp theo liền bắt đầu hiện lên màu đỏ, cho thấy đợt tiến công của đối phương tăng lớn, công năng của hệ thống bảo mật tùy thời đều có thể bị công phá.

Lâm Phong không nhanh không chậm mở ra nơi hệ thống nội bộ bị công phá, liên tiếp đưa vào mật mã ngăn cách, bấm xuống phím ‘Enter’, hệ thống lập tức thay đổi. Lúc này đây bất luận đối phương công kích như thế nào thì cũng không tiến vào máy tính được.

Khóe miệng hơi cong lên, đối với nghiên cứu lần này mới duy nhất một lần đã thành công thì rất thỏa mãn, xem ra phần mềm này lại có thể giúp cho công ty và bang phái rồi.

Đối thủ ngồi ở trong một gian phòng lờ mờ, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm máy tính, hai tay không ngừng vận động, giống như muốn đập nát bàn phím, đem tức giận trong lòng không thể tiến vào máy tính đối phương, đều vũng đến trên bàn phím.

"Chết tiệt, rốt cuộc là ai, lại vào không được hệ thống của hắn, IP cũng biểu hiện là nước ngoài, sh*t!" Gã đàn ông không vui nói ra lời thô tục, trong tiếng nói khàn khàn mang theo lửa giận hừng hực.

Gã đàn ông lại thử vài lần, vẫn như cũ không thể xâm nhập vào hệ thống của đối phương, thật giống như bị cái gì ngăn lại, gã đàn ông liền từ bỏ. Năng lực của đối phương ở trên hắn rất xa, chỉ một cái hệ thống nho nhỏ liền đùa bỡn hắn trong tay, xem ra công phu của hắn chưa tới nơi tới chốn, cần phải tôi luyện lại.

Loại này không thể để cho tư liệu nội bộ của hệ thống tổng bộ bị trộm cướp được, biện pháp duy nhất là đem toàn bộ tư liệu đều tiêu hủy, nhưng mà như vậy sẽ tổn thất rất lớn, phải thương lượng với môn chủ mới được.

Nghĩ đến điều này, gã đàn ông liền đứng lên, máy tính cũng không đóng lại, liền không thể chờ đợi được mà đi ra khỏi phòng. Ra bên ngoài căn phòng, ánh mặt trời sáng rực chiếu rọi khắp nơi, gã đàn ông không vui giơ tay lên, che lên trán để tránh ánh mặt trời.

Đi xuống dưới lầu, rồi thẳng về phía trước, chuyển quá mấy khúc cua liền đi tới một khoảng sân xa hoa, sân nơi này thuộc kiến trúc mà quý tộc Italy hướng vào .

Phía ngoài sân có nhiều người đàn ông đứng thẳng canh gác, vóc dáng khôi ngô, đánh giá từ vẻ ngoài của bọn họ thì đều là những người đàn ông bản thổ Italy.

Gã đàn ông một đường thông suốt tiến vào trong sân, đi vào một gian phòng bên ngoài, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, không chờ người ở bên trong trả lời, liền đẩy cửa vào.

Thấy trên ghế có một người đàn ông tóc vàng đang ngồi, bộ dạng hắn liền biến thành phục tùng dễ sai bảo, bẩm báo nói "Môn chủ, có người xâm nhập vào bên trong hệ thống." Người được xưng là môn chủ đột nhiên ngẩng đầu, một đôi con ngươi hung ác nham hiểm màu lam nhạt hiện ra hàn quang nhìn chằm chằm gã đàn ông đang đứng thẳng phía dưới "Chuyện gì xảy ra?" Có người có thể xâm nhập vào hệ thống nội bộ của y, nhân tài nơi nào làm được như vậy?

"Dạ thưa môn chủ, không biết là người bang phái nào, thuộc hạ cũng không xâm nhập vào được, hệ thống của hắn quá mạnh mẽ, thực lực xa xa ở phía trên thuộc hạ." Gã đàn ông run lẩy bẩy nói xong, không dám ngẩng đầu nhìn đàn ông hung ác nham hiểm kia, dịu đi một chút, lại tiếp tục nói "Môn chủ, hiện tại hắn đã xâm nhập vào hệ thống nội bộ của chúng ta, đang trộm đi văn kiện của chúng ta. Hiện tại phương pháp duy nhất có thể cứu vớt chúng ta đó là tiêu hủy đi những tư liệu kia. Nếu không thì toàn bộ tư liệu thực về nội bộ của chúng ta có thể rơi vào trong tay đối phương."

Sắc mặt môn chủ cứng đờ, nghiêm khắc cười với người đứng phía dưới "Vì sao ngươi không bẩm báo sớm một chút?" Bên trong ngữ khí không che dấu hàn ý, thân thể gã đàn ông hơi hơi run rẩy, cưỡng chế cảm giác sợ hãi nới đáy lòng "Dạ thưa môn chủ, lúc trước thuộc hạ đã xâm nhập nhanh vào hệ thống của đối phương. Nhưng nào ngờ đối phương lại mở ra một hệ thống mới, ngăn cách thuộc hạ ở bên ngoài, bất luận như thế nào thuộc hạ cũng không xâm nhập vào được. Lúc này mới không có biện pháp nên mới đến đây gặp mặt môn chủ, hiện tại phải đem tư liệu tiêu hủy đi."

Chính là vì phải tiêu hủy tư liệu trong môn nên hắn mới tiến đến gặp mặt, nếu không phải do cần phải hủy đi tư liệu thì hắn cũng sẽ không đi vào cái nơi làm cho hắn kinh hồn táng đảm này.

Môn chủ trầm mặc xuống suy nghĩ một lát, suy nghĩ thoáng một chút, lúc này mới ngước mặt lên nhìn gã đàn ông, kiên quyết nói "Ngươi điều tra cho ta, phải tra ra là ai làm, ta muốn hắn phải trả một cái giá thật thảm." Lại dám ở trên địa bàn của y lộn xộn, vậy thì đừng trách y tâm ngoan thủ lạt.

Gã đàn ông hơi hơi vuốt cằm, tiếp theo, một lần nữa dò hỏi "Vậy tư liệu trong môn phải tiêu hủy không?" Nếu không tiêu hủy, cũng muốn môn chủ người nào có thể làm được phương án. Nếu không thì một khi đối phương lấy được tư liệu trong môn, nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì.

Môn chủ thoáng gật gật đầu "Ngươi nơi đó có dự bị hay không?" Nếu tiêu hủy, làm mới lại lần nữa rất khó khăn, không thể đơn giản như thế liền tiêu hủy. Nếu không thì sẽ tiêu hao đại bộ phận nhân lực, vật lực và tài lực trong môn, tính toán không ra.

Gã đàn ông hơi hơi lắc đầu, âm thanh trầm trọng phát ra "Môn chủ, tôi không có dự bị, hiện tại dự bị cũng không kịp. Môn chủ, theo ý thuộc hạ vẫn nên trực tiếp tiêu hủy đi! Tiêu hủy rồi thì về sau sẽ làm lại lần nữa, nếu mà bị đối phương trộm đi thì nguy cơ của môn phái sẽ không chỉ là một chút như vậy đâu."

Môn chủ nhíu mày, nhìn gã đàn ông trong chốc lát, lúc này mới trầm giọng quyết định "Tiêu hủy đi! Chỉ có điều, trong vòng năm ngày, ngươi phải phục hồi lại những tư liệu kia cho ta, một phần cũng không thể thiếu." Đây chính là tư liệu gần mười năm trong môn, muốn thành lập một lần nữa nói dễ vậy sao?

Gã đàn ông nao nao, bị giấu giếm ở trong lời nói mà ngơ ngẩn. Phục hồi, có thể phục hồi thì hắn còn mặt co mày cáu như vậy sao? "Môn chủ, thuộc hạ không thể làm được, những trị liệu này đều là quan trọng nhất, hơn nữa, rất nhiều người và sự tình đã rời khỏi. Muốn thành lập lại một lần nữa, đó là chuyện không thể."

Môn chủ nhíu chặt mày, mặt nhăn càng thêm nhanh, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái "Bất luận như thế nào ngươi đều phải thành lập một lần nữa cho ta. Nếu như không muốn thành lập một lần nữa thì nghĩ biện pháp bảo trụ những tư liệu kia cho ta. Nếu không thì ta không bảo đảm người nhà của ngươi còn có thể an toàn, những tư liệu kia so với mạng của bản môn chủ còn quan trọng hơn, huống chi là ngươi."

Ý tại ngôn ngoại chính là: nếu không phục hồi, vậy thì chờ nhặt xác người nhà của hắn đi. Gã đàn ông ngẩn người, cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của y, liền bái một cái thật sâu "Xin môn chủ buông tha cho người nhà thuộc hạ, thuộc hạ sẽ hết sức vãn hồi tư liệu hệ thống."

Môn chủ nhíu mày, đứng lên, đi đến bên người gã đàn ông bên, vòng quanh hắn một vòng, cao thấp đánh giá hắn một lần "Lúc trước ngươi đã nói, ngươi đứng thứ nhất trong giới hacker. Nay lại bị một người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay mà không biết, ngươi làm sao mà đứng thứ nhất được vậy?"

Lúc trước y kéo hắn ta vào trong môn chính là nhìn trúng kỹ thuật hacker của hắn, nếu hiện tại hắn vô dụng, vậy thì giữ hắn lại còn có tác dụng gì chứ "Nếu lúc này ngươi có thể vãn hồi tổn thất trong môn, như vậy ta có thể tha cho ngươi. Nhưng nếu ngươi làm không được, vậy thì ngươi tự xử lý luôn đi."

Lời này vừa nói ra, gã đàn ông lập tức cảm thấy tiến thóai lưỡng nan, khó xử nhìn vị môn chủ  cao lớn cao ngất này một chút, bái một cái thật sâu liền lẳng lặng lui xuống. Dọc theo đường đi vẫn cứ cúi đầu, gặp người khác chào hỏi hắn, hắn cũng không ngẩng đầu, vẫn đi về phía trước, trong lòng “trăm hồi bách chuyển” "Được rồi! Liều mạng đi, nếu thật sự không thể phục hồi những tư liệu kia được, vậy thì “ngọc thạch câu phần” đi!"

Quyết định xong, gã đàn ông trở lại trong căn phòng lờ mờ, ngồi trước máy tính, tư liệu còn có một nửa, đã bị trộm xong rồi, trong lòng gã đàn ông ngưng trọng, bắt đầu nghiêm túc đưa vào các loại mật mã, ý đồ xâm nhập vào máy tính đối phương.

Nếu thật sự không thể, vậy thì “ngọc thạch câu phần” cùng với môn chủ đi! Nếu có thể ngăn cản được, vậy thì không còn gì tốt hơn. Nếu phải chết thì mọi người cùng nhau chết, môn chủ không để ý tới sống chết của bọn họ, vậy hắn cũng không nhất thiết băn khoăn tới sống chết của y.

Liên tiếp các mật mã lần lượt đưa vào trong hệ thống, lại cũng không thấy hiệu quả, gã đàn ông đã tính tới kết quả tệ nhất, đưa vào một mã cuối cùng có thể xâm nhập vào mật mã. Nhưng cuối cùng vẫn thất bại, gã đàn ông suy sụp, nhìn đối phương đã nhanh tay lấy tư liệu xong rồi, trong lòng thật sâu ngưng tụ, trong mắt hiện lên một vòng ánh sáng âm u.

Mạnh mẽ tắt máy tính đi, vẫy tay gọi người ở bên ngoài, gọi một người tiến vào, kế vào tai người kia, nhẹ giọng nói "Đi nói cho môn chủ biết, nói rằng đã xử lý tốt mọi chuyện. Tư liệu đều không bị tiết lộ ra bên ngoài." Nói xong, liền xoay người đi vào phòng, hai tay chống lên bàn, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính màu trắng bạc "Môn chủ, nếu ông muốn đuổi tận giết tuyệt, vậy thì để tôi xem thử, là ông chết trước hay là tôi chết trước."

Nói xong, liền mở máy tính ra một lần nữa, vào một diễn đàn kỹ thuật hacker, đem một địa chỉ IP đưa lên diễn đàn, xin người trong diễn đàn hỗ trợ tra tìm.

Một lát sau, liền có người đem địa chỉ IP chuyển vận lại, gã đàn ông nhìn mặt trên địa chỉ, tay gõ bàn phím, đưa vào một chuỗi lời nói "Đây là thật, hay vẫn là dùng springboard thiết lập IP?" Hiện tại ngay cả danh tính, chứng minh thư cũng có thể tùy ý sửa đổi, huống chi là một địa chỉ IP nho nhỏ.

"Không rõ ràng lắm, ngươi chỉ cấp cho chúng ta địa chỉ IP này. Cái địa chỉ IP này có người sử dụng, bây giờ còn dùng, có lẽ là thật." Trong diễn đàn, có một người tên là ‘*’, phục hồi tin tức này.

Gã đàn ông hơi hơi sửng sốt, hắn chỉ cho bọn họ một cái IP, có thể tra ra địa chỉ IP này đã  không sai rồi, huống chi không phải bọn họ tự mình trải qua, làm cho hắn không biết như thế nào cho phải.

Đột nhiên trong đầu hiện lên một tin tức, bàn tay to lớn di động trên bàn phím "Các ngươi giúp ta thử xem, có thể xâm nhập vào IP máy tính này hay không." Nói xong, liền đợi cho những người khác phục hồi, những người này đều là người yêu thích hacker cho nên tụ tập lại cùng nhau.

Trước kia cùng bọn họ thường xuyên nói chuyện phiếm, cũng xem là quen thuộc, mời bọn họ giúp một việc, bọn họ vẫn sẽ giúp đấy.

"Được, để ta thử xem."

"Thử xem"

....

Liên tiếp phục hồi thử, làm cho thần kinh của gã đàn ông lập tức căng thẳng, nếu đám người trong diễn đàn, đều không thể công kích vào, vậy thì còn có ai có thể vào được? Còn có ai có thể đánh bại được người này?

Đợi nửa ngày liền nhìn thấy một hàng dài tin tức uể oải, trong đó có một người, còn nói ra lời nói thô tục "TMD, thực con mẹ nó gặp quỷ rồi mà, sao lại có hệ thống cường đại như thế này" Gã đàn ông tràn đầy cảm xúc, liền hồi phục "Cám ơn mọi người, còn lại để ta tự mình xử lý đi!" Nói xong liền rời khỏi diễn đàn.

Nhìn màn hình máy tính, cái mặt quỷ kiasợ hãi bắt đầu lan tràn, trong lòng. Nếu môn chủ biết được hắn lừa y, có thể trực tiếp giết hắn hay không? Nhưng nếu không lừa y thì người nhà của hắn cũng sẽ chết, xem ra thừa lúc y không chú ý thì nên rời khỏi chỗ này.

Đã hạ quyết định thì liền bắt đầu hành động, thu dọn đồ đạc. Hành lý vốn không nhiều lắm, một cái bọc nhỏ có thể trang hoàn, đem đồ đạc thu thập xong, gã đàn ông lại cất máy tính vào trong bọc.

Lúc này, một hồi tiếng đập cửa vang lên ‘thùng thùng thùng’, gã đàn ông đem đồ đạc bỏ vào trong tủ quần áo, xoay người, tiến đến mở cửa, thấy là người mới vừa rồi hắn phái đi tìm môn chủ, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi "Như thế nào? Môn chủ nói như thế nào?" Thần sắc bối rối  hiện ra hắn bối rối, bất an và chột dạ.

Người đàn ông kia tất nhiên là nhìn ra, nhưng không có nhiều lời, chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu "Môn chủ không nói gì, chỉ là cười quỷ dị xong kêu ta đi ra ngoài."

Gã đàn ông tùy ý vẫy vẫy tay, đưa hắn cho lui "Ngươi đi đi!" Tiếp theo, đóng cửa phòng lại, thần sắc ảm đạm đi vào phòng, mở tủ quần áo ra, đem đồ đạc trong tủ quần áo lý đã thu thập xong  đều lấy ra, bình tĩnh tiêu sái đi ra khỏi phòng.

Một đường bước đi không có người nào ngăn trở, chắc là môn chủ còn chưa bắt đầu hoài nghi hắn, nên mới không chặn hắn lại. Hắn cứ dễ dàng như vậy đi ra khỏi tổng bộ, đi mệt rồi thì cần nghỉ ngơi.

Lúc hắn vừa ra khỏi thì cũng sợ có người gian lận ở trên xe, bởi vậy nên không dám ngồi xe, ngẩng đầu nhìn con đường núi phía trước, còn một đoạn đường nữa mới có thể bắt được tắc xi, liền cắn răng kiên trì. Nếu môn chủ lấy người nhà của hắn uy hiếp hắn, như vậy thì hắn không thể bảo vệ được người nhà rồi, trước tiên cứ bảo vệ chính mình đã, tìm được cơ hội thì sẽ trở về báo thù.

Huống chi hiện tại đối phương đã có được tư liệu trong môn, sớm hay muộn cũng động thủ, hắn chỉ cần xem cuộc vui là được, lúc này đây chọc tới người không thể chọc thì sẽ hại người nhà.

Trong lòng đối với người nhà mình dần dần cảm thấy áy náy, đi tới dưới chân núi, vẫy một chiếc taxi, lên xe, báo địa điểm, taxi nghênh ngang rời đi....

Mà Lâm Phong đang ngồi trong văn phòng, đem tư liệu mới lấy đươc, đối chiếu từng cái, đối chiếu nửa ngày, mới biết được mấy người đồng lõa. Hơn nữa, trong quá trình đối chiếu còn tìm được một ít tư liệu quan trọng, đó chính là cơ cấu và nhân số của gia tộc Helala, còn có sơ đồ bố trí một vài nhân số, nhân vật,...

Lâm Phong lập tức kích động, xem ra lúc này thu hoạch thật sâu. Lúc này liền thấy trên máy tính chớp động một cái ô, sau khi Lâm Phong mở ra, trong email viết "Sư phụ, có người tra IP của ngài! Người nọ đã tra được địa chỉ IP của ngài, cẩn thận." Cuối cùng lưu lại một khuôn mặt tươi cười.

Lâm Phong nhíu chặt lông mày, đôi mắt màu xanh lam gắt gao nhìn chằm chằm email, trả lời email cho người cung cấp tin tức "Điều tra thêm người kia là ai, trong vòng 3 phút tôi muốn biết tin tức, lâu rồi chưa khảo nghiệm cậu, lúc này đây xem như khảo nghiệm cậu đi." Lâm Phong nói rất thoải mái, giống như bình thường nói chuyện phiếm.

Email vừa được gửi đi, 3 phút sau, liền thấy đối phương gửi tới một dòng tin tức. Lúc này khóe miệng Lâm Phong mới hơi câu lên, trả lời email "Tốt lắm! Chiều mai đến phía sau tập đoàn Thiên Long ở thành phố H, liên hệ!" Gửi email đi, nhìn người đã tra địa chỉ của hắn, trong lòng không khỏi nở nụ cười.

Cho dù tra được thì sao, còn không phải là giả à, vào hệ thống của người khác thì ai sẽ ngốc như vậy? Dùng IP của chính mình.

Học trò này là một tay hắn mang tới, lúc trước ở trên mạng, thấy tên này đối với chuyện liên quan tới hacker thì luôn cảm thấy rất hứng thú. Nhất thời cao hứng, thu nhận hắn, thu nhận xong lại dạy tên này hai năm, thầy trò hai người định kỳ cũng hay liên hệ.

Nếu có thể điều tên học trò một tay hắn dạy dỗ đến công ty, vậy thì lượng công việc của hắn sẽ đỡ hơn rất nhiều, cũng thoải mái hơn. Về sau nói không chừng còn có thể đưa hắn đầu nhập vào hắc đạo, đem sức lực giúp đỡ người trong bang.

Bàn tính trong lòng Lâm Phong đánh lách ca lách cách, người mà ngay cả học trò của mình cũng tính kế thì không biết nên xưng là loại người nào?

Lâm Phong khôi phục tâm tình, đem tư liệu tra được sửa sang lại thật tốt rồi truyền cho  Phụng Thiên Dự. Gọi một cuộc điện thoại "Đại ca, thân phận người giúp đỡ đã tra ra được, là gia tộc Helala làm, Tiêu Cường cũng là bị người của gia tộc Helala thu mua."

"Ừ, tốt, đã biết!" Mộc Hàn Mặc không muốn nhiều lời, chuẩn bị cúp điện thoại, Lâm Phong lại đột nhiên nói thêm một câu "Đại ca, ngày mai học trò của tôi muốn tới công ty, tôi đã dẫn dắt hắn hai năm, thực lực cũng gần bằng tôi, tôi muốn đưa hắn vào công ty."

Mộc Hàn Mặc trầm mặc, ngay cả Tiêu Cường trung thành và tận tâm như vậy đều có thể phản bội hắn. Huống chi là người mà Lâm Phong tìm đến, nếu đến lúc đó phản bội hắn, còn tìm không được người xuống tay "Tin cậy?" Hiện tại người nào cũng không thể khinh thường.

Lâm Phong buông lỏng một hơi, dù sao trong công ty nhiều hay ít hơn một người cũng không sao, công ty lớn như vậy mà, có điều công ty chỉ có một mình hắn có kỹ thuật máy tính tốt, rất khó chú ý hết. Mấy năm nay cũng nhờ có hắn nghiên cứu chế tạo ra hệ thống, nếu không thì hắn cũng không thể cam đoan công ty tồn tại đến bây giờ mà không có chuyện gì "Đại ca, anh yên tâm đi, người học trò này của tôi thu nhận lúc trước, cũng đã điều tra qua, gia thế của hắn trong sạch. Thời điểm lúc thu hắn thì hắn còn là một sinh viên, hiện tại đoán rằng cũng đã từng làm việc ở bên ngoài công ty."

Trầm mặc một chút, tiếp theo tiếp tục nói "Có điều đại ca yên tâm đi, trước tiên tôi sẽ điều tra một chút, thử hắn, sẽ không mang đến nguy hiểm gì cho công ty đâu."

"Ừm, vậy cậu xem rồi xử lý đi! Nếu thật sự có thể tin thì an bài ở bên cạnh cậu làm trợ thủ của cậu cũng không sao." Như vậy công ty lại có thêm một nhân tài máy tính, cớ sao hắn lại không làm?

"Ừm, vậy xong rồi, lát nữa tan tầm, tôi đi xem Thần Phong." Tiếng nói lạnh lùng của Lâm Phong vang quanh quẩn trong điện thoại, Mộc Hàn Mặc chỉ khẽ ‘ừ’ một tiếng, liền cúp điện thoại.

Lâm Phong để điện thoại di động xuống, nghi hoặc và áp lực trong lòng  đều giải trừ, hiện tại cũng rất tự do về vấn đề Ngọc Tình, không biết đối phương khi nào thì xúc động, hắn cũng phải kết thúc vấn đề sớm một chút rồi đi tìm Ngọc Tình.

Phụng Thiên Dự mở email ra, nhìn tin tức Lâm Phong gửi tới, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, gửi mail trả lời "Chiều nay đi nhìn xem cái người mà cậu đang giam giữ đi, hiện tại toàn bộ tư liệu đã nắm trong tay, có thể tùy thời kiện Tiêu Cường và tên đã giúp đỡ kia."

"Được, không có ý kiến." Lâm Phong nhẹ giọng nói xong, bộ dạng không yên lòng. Phụng Thiên Dự cũng không nói nhiều, không đáp lại, tiếp tục xử lý công việc.

Mà lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến, Lâm Phong vội vàng tiếp điện thoại "A lô, nói chuyện gì!" Giọng nói không kiên nhẫn làm cho đối phương nhẹ nhàng run lên "Anh Lâm, đã tìm được Đồng Vân Phong, hiện tại ông ta đang ở trong một khách sạn nhỏ, mọi chuyện đều là do ông ta làm, đại ca đoán không sai."

"Thu thập chứng cớ đi!" Nói xong, liền cúp điện thoại, xem ra sở hữu tất cả đầu mối nóng  đều làm rõ rồi, đã đến lúc nên xử lý rồi. Đại ca muốn ở cùng chị dâu, vậy thì để hắn và Phụng Thiên Dự tự mình xử lý đi!

Chợt, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi qua cho Phụng Thiên Dự " Việc đi xem mấy người phạm nhân kia, ngày mai nói sau, hôm nay phải xử lý chuyện khác." Phụng Thiên Dự không khỏi tò mò hỏi "Chuyện gì?"

"Người tiết lộ thân phận của đại ca đã tìm được rồi. Nếu Đồng Vân Phong muốn vào tù một lần nữa, vậy thì thành toàn cho ông ta đi. Nếu không thì rất xin lỗi chính mình rồi." Trong tiếng nói đạm mạc của Lâm Phong lộ ra một cỗ hơi lạnh thấu xương, liên thông trong lời nói làm Phụng Thiên Dự cũng nhịn không được rùng mình một cái.

"Thật sự là Đồng Vân Phong? Vậy người đứng phía sau ông ta có tra được không?" Phụng Thiên Dự nhẹ giọng hỏi, nhưng trong lòng rùng mình một hơi. Nhìn sang ánh mắt tràn ngập tò mò bên cạnh của Giản Tiểu Bạch, trong lòng lại mềm nhũn.

"Ừ, chờ một chút, sẽ có người đưa chứng cớ đến công ty, hiện tại cậu đến phòng làm việc của tôi đi." Phụng Thiên Dự sảng khoái đáp ứng "Được, tôi lập tức tới đây."

Giản Tiểu Bạch nhìn Phụng Thiên Dự nghe điện thoại, liền đứng lên đi đến bên cạnh hắn "Sao vậy? Thiên Dự, có phải phát sinh chuyện gì hay không?" Mày đều nhíu thành một chỗ.

Phụng Thiên Dự vươn tay, ôm cô vào trong ngực, trong lòng vô hạn nhu tình, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, đem cô gắt gao ôm vào trong ngực "Không có việc gì, chỉ là tìm được người muốn hại đại ca, hiện tại phải đi xử lý một chút, em có muốn đi cùng anh không?" Hắn không muốn cô chứng kiến một màn tàn nhẫn đẫm máu, nhưng lại hi vọng cô có thể hoàn toàn hiểu biết hắn.

Tựa như chị dâu hiểu biết đại ca như vậy, tín nhiệm lẫn nhau, thay đổi chính mình, chị dâu vì đại ca, phải thay đổi trở nên mạnh mẽ, đại ca vì chị dâu lại dịu dàng vô cùng.

Giản Tiểu Bạch ôm chặc cổ hắn, ngồi lên đùi hắn "Đương nhiên muốn đi, tại sao có thể không đi chứ?" Cười duyên nhìn hắn, không có chút giả dối nào, trong đôi mắt trong suốt tràn ngập chân thành.

Phụng Thiên Dự lo lắng khẽ nhíu mày, hảo tâm nhắc nhở nói "Em nếu muốn đi, sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt, lúc này đây không phải đi chơi, cũng không phải đi xem một chút. Lúc này đây là đi xem chứng cứ phạm tội chính xác của Đồng Vân Phong, đến lúc đó cho ông ta vào tù một lần nữa. Nếu như trung gian không thể kết thúc thuận lợi, vậy thì chỉ có thể vận dụng vũ lực, thậm chí không tiếc lấy mạng của ông ta, hiểu chưa?" Vỗ vỗ cái ót cô, lo lắng nói xong.

Lông mày đang giãn ra của Giản Tiểu Bạch cũng gắt gao nhíu cùng một chỗ, giống như một cái núi nhỏ "Không sợ, có anh ở bên cạnh em, chuyện gì em cũng không sợ” Từ khi cô tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cô cũng đã đem cả người giao cho hắn, nếu nói có thể đả kích tới cô, cũng chỉ có hắn.

Phụng Thiên Dự vui mừng hôn một cái lên đỉnh đầu cô, trong lòng sung sướng nói không nên lời, được người yêu tín nhiệm, ỷ lại là một điều thật hạnh phúc, thật thỏa mãn lại có cảm giác thành tựu, hắn tất nhiên cũng không ngoại lệ "Đúng, em chỉ cần tin tưởng anh thôi, cái khác, em cũng không cần phải lo lắng."

Ưng thuận một hứa hẹn trầm trọng mà ngọt ngào, Giản Tiểu Bạch lập tức mặt mày hớn hở "Được, em tin tưởng anh."

Hai người cho đối phương lời ưng thuận hứa hẹn, tay Giản Tiểu Bạch gắt gao bám lên bờ vai Phụng Thiên Dự, Phụng Thiên Dự cũng ôm thật chặt eo Giản Tiểu Bạch. Hai người cảm thụ được   nhiệt độ cơ thể của nhau.

Một lát, Phụng Thiên Dự vỗ vỗ lưng ngọc của Giản Tiểu Bạch, nhẹ giọng dịu dàng nói "Bà xã, chúng ta phải tới văn phòng Lâm Phong." Giản Tiểu Bạch cũng không dài dòng, trực tiếp đứng lên, Phụng Thiên Dự dìu cô đứng lên, ôm cả eo của cô, hai người ôm nhau ra khỏi văn phòng.

Chỉ cần qua hôm nay, Đồng Vân Phong sẽ gắn trên lưng tội danh cố ý vu khống và vượt ngục, nguy cơ của bọn họ cũng có thể loại bỏ.

Phụng Thiên Dự đi vào văn phòng của Lâm Phong, không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào. Lâm Phong ngẩng đầu lên, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, liền đem ánh mắt dừng lại trên máy tính, chăm chú nhìn chứng cứ chính xác mà thuộc hạ gửi qua máy tính.

Phụng Thiên Dự an trí cho Giản Tiểu Bạch ngồi thoải mái trên ghế sa lon, đi tới bên cạnh Lâm Phong, nhìn ảnh chụp trên đó, không khỏi buồn cười nói ra miệng "Chỉ bằng ảnh chụp này mà đã muốn truy bắt Đồng Vân Phong?" Hiện tại ghép ảnh có nhiều mà, ai bảo hiện tại có kỹ thuật photoshop đây?

Lâm Phong không lên tiếng, chỉ bố trí cho tốt, sau đó in ra. Lúc này mới đứng lên, Phụng Thiên Dự đột nhiên tránh ra, bị đầu của hắn đụng vào cằm "Cậu đứng lên cũng không nói một tiếng nha! May mắn, tôi không sao!

"Các ảnh chụp này chỉ là bước đầu tiên, người làm chứng sẽ cho người của chúng ta đi đảm đương là được, nhân chứng vật chứng đều có, Đồng Vân Phong và HelalaNinh Mặc muốn xoay người cũng xoay không được đâu." Lâm Phong đi tới trên sô pha, trầm ổn thở dài một tiếng, chậm rãi khom người ngồi xuống.

Lúc này, thư ký bưng ba ly cà phê đến, đặt ở trước mặt bọn họ, liền lẳng lặng lui ra ngoài, mà hai chân khi đi, đều run run rất nhỏ.

Chi tiết này đều bị Lâm Phong và Phụng Thiên Dự thu hết vào mắt, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đạt được tin tức giống nhau, thư ký này nên đổi.

"Ai tới đảm đương nhân chứng?" Phụng Thiên Dự bưng cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mùi cafe nồng đậm lan trong khoang miệng, mang theo nhàn nhạt đắng chát, sau khi uống lại cảm thấy rất có tinh thần.

Sắc mặt Lâm Phong lạnh lùng, trong đôi mắt màu xanh lanm hiện lên một chút quỷ dị, bị Phụng Thiên Dự nhìn thấy "Không phải là cậu muốn người làm chứng là người của cậu? Hắn ở thành phố H đã từng có án lệ sao?"

"Không có, hắn là điều đến thành phố H, hộ tịch cũng vừa chuyển đến." Dù cho những người đó có tra như thế nào, đều tra không được trên đầu của hắn, chỉ cần người này làm nhân chứng, sau khi phán quyết sẽ đưa hắn ra nước ngoài nhậm chức, tin tưởng không ai có thể phát giác được.

"À! Hóa ra là như vậy, đi, cậu cứ xem rồi làm, khi nào thì đi sở cảnh sát?" Phụng Thiên Dự có chút khẩn cấp, Đồng Vân Phong ở bên ngoài tác quái lâu như vậy rồi, cũng nên quay về nơi hắn nên về.

Lâm Phong uống một ngụm cà phê, cảm thụ được vị đắng lan tràn trong khoang miện, trong lòng có cảm giác sảng khoái nói không nên lời, đáy lòng vốn chua sót, nghĩ tới Ngọc Tình, cứ như vậy, lại cảm giác sảng khoái hơn "Lập tức, một phút cũng không thể đợi được, trước tiên bắt Đồng Vân Phong quy án, đi tra tìm thêm hành tung của HelalaNinh Mặc, nhất tịnh phải bắt được hắn, nếu không thì hậu hoạn vô cùng."

Đôi mắt màu lam híp híp, nổi lên lãnh ý, trảm thảo trừ căn, một người cũng không thể lưu, nếu không thì chỉ cho mình thêm phiền toái.

"HelalaNinh Mặc có thể phái người giám thị Đồng Vân Phong hay không, nếu sau khi bắt Đồng Vân Phong, vậy thì HelalaNinh Mặc không phải cũng biết sao? Hắn còn có thể ngoan ngoãn chờ chúng ta đi bắt?" Phụng Thiên Dự đem trong lòng lo lắng nói ra miệng, HelalaNinh Mặc cũng không phải là tên ngốc, nếu hắn lợi dụng Đồng Vân Phong, liền nhất định có thể nghĩ đến khả năng Đồng Vân Phong bị bọn họ phát hiện.

Lâm Phong quét mắt liếc Phụng Thiên Dự một cái, nhìn Giản Tiểu Bạch ở một bên nghe không hiểu bọn họ nói chuyện gì, mà hai tay chống má nhàm chán ngẩn người "HelalaNinh Mặc bây giờ là tự thân khó bảo toàn, ở thành phố H thế lực của hắn đã bị người của đại ca biết đến, chỉ cần thông tri với đại ca một tiếng, xử lý người của hắn, trực tiếp bắt người." Nghĩ một tầng như vậy, cũng miễn cho việc đi tìm HelalaNinh Mặc cho thêm phiền toái.

Phụng Thiên Dự sáng tỏ gật đầu, đối với trí tuệ hai người  Mộc Hàn Mặc và Lâm Phong hắn rõ như lòng bàn tay, huống chi hiện tại là thời kì đặc thù "Một khi đã như vậy, nói vậy hết thảy của Helala Ninh Mặc cũng đều ở trong khống chế của đại ca đi! Sao không xin đại ca đem hành tung của Helala Ninh Mặc tiết lộ cho chúng ta? Chúng ta liền có thể trực tiếp đồng thời bắt được."

Lâm Phong khinh thường quét mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi hơi run rẩy"Cậu kêu đả thảo kinh xà, cậu bắt HelalaNinh Mặc thì hắn vẫn có thể đi ra, chúng ta phải làm là, đưa hắn giam cầm ở trong nhà giam. Nếu Đồng Vân Phong không cung khai, chúng ta bắt HelalaNinh Mặc như vậy, chỉ sợ hắn có thể lấy tội danh vượt ngục ngồi tù một lần nữa."

Phụng Thiên Dự bừng tỉnh đại ngộ, đúng, HelalaNinh Mặc cũng không phải một người đơn giản, nếu lúc này bắt hắn mà Đồng Vân Phong không có cung khai, vậy thì hắn chỉ có thể lấy tội danh vượt ngục mà bị bắt vào nhà giam. Nếu hắn có thể đi ra một lần, cũng có thể đi ra lần thứ hai, chỉ sợ lần tiếp theo đi ra hắn sẽ cẩn thận hơn.

"Người làm chứng của cậu đâu? Sao còn chưa tới?" Theo lý thuyết, hiện tại đã đến nha! Thế nào mà không thấy được người.

Lâm Phong nghiêng dựa vào trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, ngón tay nhàn nhã gõ đùi "Đừng nóng vội, sẽ nhanh thôi." Không có người này làm chứng, cảnh sát tuy rằng có thể bắt Đồng Vân Phong, nhưng cũng không định ra thêm tội danh cho ông ta được, lại để cho ông ta ngồi nhà giam đến hết đời.

Phụng Thiên Dự thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng trên người Giản Tiểu Bạch,tiếp theo, đi đến bên người cô, bế thân hình đang ngồi chồm hổm trên mặt đất lên. Nhẹ nhàng đặt ở trên đùi, bàn tay to mềm nhẹv ỗ về chơi đùa tóc cô "Tiểu Bạch, muốn cùng bọn anh đi tới sở cảnh sát xem hay không?" Một câu này vừa nói ra làm cho Lâm Phong không khỏi trợn trắng mắt, sở cảnh sát mà hắn xem như danh lam thắng cảnh vậy, còn vừa đi vừa xem nữa chứ!

Giản Tiểu Bạch gắt gao lôi kéo cánh tay Phụng Thiên Dự, cười hì hì ngẩng đầu nhìn hắn "Anh đi nơi đâu thì em đi nơi đó." Chẳng lẽ hắn còn có thể ném cô đi hay sao?

Ánh mắt Phụng Thiên Dự nhu hòa thâm tình, nắm cả vòng eo cô, bàn tay to nắm thật chặt,  khuôn mặt giống như yêu nghiệt chôn tronghõm vai  của cô "Ừm, anh đi chỗ nào thì em phải đi chỗ đó.... Hiện tại anh đây muốn đi phòng vệ sinh, em cũng đi cùng đi!" Lời nói lưu manh trêu chọc vừa ra khỏi miệng, Lâm Phong không khỏi nhún nhún vai, cảm giác toàn thân cao thấp da gà da cóc rơi xuống đất.

Giản Tiểu Bạch đỏ mặt, vươn tay nhéo một cái cánh tay hắn, Phụng Thiên Dự bị đau kêu lên thanh "Bà xã, em thật nham hiểm, smưu sát chồng!" Đôi mắt vô tội điềm đạm đáng yêu nhìn Giản Tiểu Bạch, giống như lên án việc ác của cô vậy.

Giản Tiểu Bạch ghê tởm trợn mắt xem thường, tựa đầu tựa vào trong ngực hắn, lỗ tai dán tại trong ngực gầy gò ấm áp của hắn, nghe tim hắn nhảy ‘thình thịch thình thịch’ làm cho lòng cô rất an bình.

Phụng Thiên Dự thấy dáng vẻ cô mềm mại đáng yêu như thế không khỏi nhu tình cười, phong tình vạn chủng, hiển thị rõ trong đó, bàn tay to lớn hiện rõ khớp xương vuốt tóc cô. Lẳng lặng chờ đợi vị nhân chứng quan trọng kia đến.

Lâm Phong thấy bộ dáng buồn nôn của bọn họ, đứng lên, đi tới ghế dựa ngay bàn làm việc ngồi xuống, ánh mắt dừng trên máy tính, tiếp tục lật xem tư liệu nội bộ của gia tộc Helala, trong lòng bắt đầu tính toán, làm thế nào lợi dụng những tài liệu này được.

Hắn mất công phu thật lớn mới thu vào tay những thứ này như vậy, không thể cứ không công ném như vậy, làm một cái kế hoạch, trong lúc gia tộc Helala còn chưa hành động liền tiêu diệt bọn chúng. Nếu không thì đại ca phải hy sinh thời gian quý giá của hắn ra để thu thập những người này.

Hắn cũng muốn chờ thu thập xong những người này mới có thể     đi tìmNgọc Tình, quá phiền toái.

Trong bệnh viện, Mộc Thiên Long và Phượng Diên đến đón cháu đích tôn của họ về nhà, Oa Oa lưu luyến không rời nhìn hai ông bà già ôm con đi, trước mắt không bỏ được, Mộc Hàn Mặc đi lên phía trước ôm đôi vai gầy yếu của cô "Bảo bối, đừng nhìn nữa, Thần Phong đã đi rồi, hiện tại là lúc ông xã bồi bà xã, có cao hứng hay không?"

Cưng chìu xoa bóp hai má trắng nõn tinh tế của cô, trước mắt cưng chìu sủng nịch, ánh mắt  tràn đầy nhu tình, giống như hòa tan cô.

Oa Oa thu hồi ánh mắt không rời kia, dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Mộc Hàn Mặc, khuôn mặt giống như dao kiếm, vươn bàn tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, chậm rãi phác thảo vẻ ngoài "Ông xã, sao anh lại lớn lên đẹp trai như vậy, cục cưng chúng ta cũng giống anh, về sau nếu con ra ngoài câu tam đáp tứ, thích chơi đùa phụ nữ thì làm sao bây giờ?" Nếu là lớn lên giống cô thì tốt biết bao nhiêu.

Bên trong cặp ưng mâu của Mộc Hàn Mặc tràn đầy nhu tình, hiện lên ý cười, tùy ý để Oa Oa phác thảo khuôn mặt của hắn, chỉ là như có như không chạm vào làm cho tâm hắn ngứa khó nhịn "Bảo bối, sợ cái gì? Bộ dạng của Thần Phong chúng ta nhất định rất đẹ trai, đến lúc đó ông xã sẽ dạy hắn tán gái." Ánh mắt tự hào toát ra.

Oa Oa hung hăng nhéo hắn một phen, chọc cho Mộc Hàn Mặc Oa Oa kêu to "Đau quá! Bà xã...." Oa Oa tiến vào trong ngực hắn, một đôi tay nhỏ bé, nắm chặt vạt áo của hắn, ngón tay xanh mét nhẹ nhàng vuốt ve chỗ mới bị cô hạ độc thủ nhéo một phen "Em còn tưởng rằng anh không biết đau chứ! Thần Phong là con của em, em không cần hắn câu tam đáp tứ, anh mà dạy hư con, nếu để cho em biết anh mang đứa nhỏ đi tán...bé gái, xem em thu thập anh như thế nào."

Mộc Hàn Mặc hưởng thụ Oa Oa khẽ vuốt, vòng tay ra sau ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô "Bà xã, ông xã đâu dám chứa! Ông xã có em là đủ rồi, về phần Thần Phong thì để cho con tự do phát triển đi!" Nếu có thể có người phụ nữ khác có thể để ý tới Thần Phong, cũng là làm một chuyện tốt.

Chỉ là Phụng Thiên Dự, Lâm Phong cũng chưa con gái, nếu không thì cho bọn hắn ước định hôn ước, thật là tốt biết bao.

Oa Oa mềm mại gật đầu, Mộc Hàn Mặc ôm cô, đem cô đặt lên giường bệnh, hắn cũng nằm một bên, nằm lên giường bệnh "Bảo bối, hiện tại không có người quấy rầy tới chúng ta, chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện phiếm, nghỉ ngơi."

"Mặc, chờ về sau thân thể em khỏi hẳn, lại sinh cho Thần Phong một em gái được không?" Oa Oa gối cái đầu nhỏ lên ngực hắn, Mộc Hàn Mặc ôm thân thể cô, hai người gắt gao ôm nhau, không chia không lìa.

Mộc Hàn Mặc lập tức khẽ nhíu mày kiếm, sắc mặt dị thường khó xử, bàn tay to lớn ôm Oa Oa, nắm thật chặt, kiên quyết khẽ mở đôi môi mỏng "Không cần, một mình Thần Phong là đủ rồi, anh không muốn phải nhìn...em chịu khổ nữa." Mười tháng mang thai chịu tội không ít, phụ nữ có thai thân thể phản ứng làm cho hắn đau lòng khó nhịn.

Sau đó là khi cô sinh sản bởi vì đến bệnh viện trễ mà khiến cho cô phải phẫu thuật mới sinh con ra được, hắn đều nhìn thấy! Con dao mổ sắc bén mở bụng của cô ra giống như mở cả trái tim của hắn, lúc cô đang chảy máu thì hắn cũng cảm giác được lòng đang nhỏ máu.

"Anh sẽ không để cho em sinh con nữa đâu, nếu để cho em lại chịu khổ, anh ngay cả heo chó cũng không bằng." Mộc Hàn Mặc thống khổ nói xong, đem khuôn mặt tuấn tú chôn trong hõm vai của cô, một cỗ hơi thở phun trên hõm vai cô, còn có một giọt nước mắt nóng bỏng dừng trên hõm vai cô.

Oa Oa nhẹ nhàng vỗ bờ vai Mộc Hàn Mặc, trong lòng hiểu được cảm thụ của hắn, nhưng mà một mình Thần Phong sẽ rất cô đơn, cô cũng muốn có thêm con gái, vậy thì con gái, con trai đều có, một nhà sẽ rất hạnh phúc.

"Mặc, chúng ta sẽ sinh thêm một đứa nữa đi! Một đứa cuối cùng, được không?" Tiếng nói mềm mại suy yếu, dịu dàng hỏi, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào đầu tóc ngắn của hắn. Mộc Hàn Mặc chống người dậy, đặt thân thể của cô nằm ngang, bất luận khi nào thì hắn cũng đều bận tâm đến thân thể của cô, như vậy làm cho cô rất cảm động.

Hai tay chống hai bên cô, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, dần dần, cặp mắt thuần túy chăm chú nhìn lại nổi lên khát vọng. Đột nhiên cúi người, bắt lấy đôi môi của cô, nhấm nháp...Oa Oa biết trong lòng hắn lo lắng và sợ hãi, chậm rãi đáp lại hắn.

Mộc Hàn Mặc cảm giác được thân thể mãnh liệt *, không dám lại hôn tiếp, bắt buộc thân thể mình rời đi, bạc môi khêu gợi cùng đôi môi của cô chạm vào nhau "Bảo bối, anh cái gì cũng có thể đáp ứng em, nhưng nếu để cho em trải qua nguy hiểm tới tánh mạng, anh nhất định sẽ không đáp ứng."

Oa Oa đỏ hốc mắt, nước mắt đầy trong hốc mắt, cũng bởi câu nói sau cùng của hắn, cô lại cảm động. Từ khi sống cùng hắn, hắn đã cho cô bao nhiêu sự cảm động, cô cũng không nhớ rõ, chỉ biết là hắn làm hết thảy đều là vì tốt cho cô, muốn cô vui vẻ.

Mộc Hàn Mặc vươn tay, lau đi cô trong mắt  nước mắt, không cho chúng nó rơi xuống "Bảo bối, em nên biết, anh yêu em rất nhiều, để ý tới em rất nhiều, trăm ngàn lần không cần lấy mạng mình ra đánh cược, cho dù có một ngày, cần cược tính mạng, cũng để ông xã đi cược đi." Cõi lòng đầy thâm tình chăm chú nhìn cùng lời nói, làm cho nước mắt Oa Oa càng thêm tràn ra.

Mộc Hàn Mặc thấu tiến lên, hôn lên của côđôi mắt, vì cô hôn tới trong mắt  nước mắt, tiếp theo, nhẹ nhàng buông ra, nhìn cô hai mắt đẫm lệ mông lung  đáng yêu dáng vẻ, tâm thần nhộn nhạo"Em cái tiểu yêu tinh, ngay cả khóc đều đẹp như thế." Nói xong, liền ở của cô mũi thon tiêm trên hôn một cái.

Oa Oa đỏ hồng hai má, hai tay đặt trên bờ vai của hắn trên, không khỏi nín khóc mỉm cười "Mặc, anh đối với em tốt, em đều nhớ rõ, anh cho em hết thảy, em đều quý trọng." Chỉ có điều đứa con thứ hai, cô vẫn muốn sinh, chỉ là hiện tại không thể nói cho hắn biết.

Mộc Hàn Mặc tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng cô, cái trán chạm vào cái trán cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi, hơi thở cực nóng phun trên môi của cô"Bảo bối, nếu là em dám có chủ ý sinh con nữa, chắc anh phải đi thắt ống dẫn tinh, cho em vĩnh viễn cũng đừng nghĩ muốn sinh thêm con." Nếu đây là biện pháp duy nhất, vậy thì hắn sẽ làm.

Oa Oa hơi hơi sửng sốt, chợt liền kịp phản ứng, xảo tiếu Yên Nhiên hướng tới hắn cười duyên "Làm sao có thể! Em có ông xã và Thần Phong là được rồi, không muốn." Muốn cũng không thể nói.

Cặp ưng mâu tràn đầy thâm tình của Mộc Hàn Mặc hiện lên một chút dị quang, gật gật đầu "Vậy là tốt rồi, nếu em còn dám chú ý, anh sẽ lập tức đi thắt ống dẫn tinh." Tựa hồ tin lời của cô, trên mặt Oa Oa tươi cười càng thêm sáng lạn.

Mộc Hàn Mặc sủng ái hôn một chút khuôn mặt trứng ngỗng của cô, bàn tay to nhẹ nhàng ma sát khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ tái nhợt của cô "Bảo bối, em nhìn em xem, hiện tại thành con thỏ  bảo bối của anh." Oa Oa trừng mắt liếc hắn một cái "Em mới không phải là con thỏ, con thỏ không ăn khôn cùng thảo, em cũng không thể ăn anh."

Một câu nói mờ ám xuất khẩu, Oa Oa tóm tắt phải nói sai lầm rồi nói, lại chỉ có thể sợ hãi  nhìn hắn, chờ đợi phản ứng của hắn, dù sao nói đã nói ra miệng, hiện tại thu hồi cũng đã chậm.

"Hóa ra bảo bối nhà anh cũng muốn ăn anh à!" Mộc Hàn Mặc một bộ bừng tỉnh đại ngộ  dáng vẻ, tiếp theo, nói "Hiện tại không thể được, chờ thân thể em tốt lắm, anh cho em ăn đầy đủ, tuyệt không ngăn trở." Oa Oa lập tức đỏ mặt, cũng không biết ai ăn ai...

Editor: Thuyxt