Tổng Giám Đốc Hắc Đạo Độc Sủng Tàn Thê

Chương 105: Ám đấu




Đoàn người Mộc Hàn Mặc trở lại biệt thự, đối mặt Oa Oa thì đều phi thường ăn ý khép miệng không nói chuyện công việc. Đều trở lại phòng mình nghỉ ngơi, chỉ có Mộc Hàn Mặc lưu lại chiếu cố cô "Bảo bối, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đến Anh quốc." Hai tay ôm cô thật chặc, đem mặt chôn trong mái tóc mềm mại đen bóng của cô.

Một cỗ hơi thở nóng rực phun ở trên hõm vai của cô, làm cho cô không khỏi lui lui cổ, nhưng không có giãy ra, vươn tay nhẹ nhàng ôm hắn "Làm sao vậy?" Không phải nói muốn tại Italy một tuần sao, sao đột nhiên lại muốn đến Anh quốc?

"Còn có một số sinh ý cần bàn bạc, vất vả cho em rồi, để em phải theo anh đi bôn tẩu."

Trên hai má trẻ con phì đáng yêu Oa Oa hiện lên tươi cười rực rỡ, lên tiếng, cười khẽ một tiếng "Nói ngốc nghếch gì đó, là em muốn theo anh tới." Nét mặt tươi cười như hoa, thần thái động lòng người, bàn tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng vỗ về mái tóc tóc ngắn mà ngăm đen của hắn.

Mộc Hàn Mặc như là một người đàn ông khuyết thiếu tình thương của mẹ, nằm trên hõm vai của cô, lẳng lặng hấp thụ mùi thơm hơi thở trên người cô, cánh tay rắn chắc vòng qua ôm eo cô thật chặt, khuôn mặt tuấn tú ở bên tai cô cọ xát, giống như một chú cún con vậy.

Oa Oa cười mặt mày loan loan, giống như một ánh trăng rằm, thập phần hưởng thụ cảm giác Mộc Hàn Mặc hiện tại dựa dẫm vào cô như vậy. Dĩ vãng đều là cô dựa dẫm hắn, bởi vì chỉ có hắn có thể cho cô mười phần cảm giác an toàn, mà hiện tại thành bọn họ cho nhau nơi dựa dẫm.

Sau khi đôi mắt khôi phục ánh sáng, cô mới hiểu, lão công của cô thực yếu ớt. Chỉ là một mặt này sẽ không hiện ra trước mặt người ngoài. Hắn là một người mười phần mười dựa dẫm cô, đem một mặt mềm mại biểu hiện trước mặt cô.

Tựa như hiện tại, hắn sẽ ôm cô thật chặt giống như sợ cô sẽ chạy đi, sẽ nhỏ nhẹ cùng cô nói chuyện, tám cùng cô, sẽ đem chuyện của hắn đều nói cho cô nghe. Có thời gian còn có thể thấy hắn nhìn cô ngẩn người, thật là một tổ hợp mâu thuẫn.

Biệt thự Mộc gia

Một đôi vợ chồng trung niên, một người đàn ông trung niên, một người thanh niên, còn có Mạc Lăng, Mộc Lâm đang ngồi trong đại sảnh ăn cơm trưa, quả thực không biết mùi vị gì, chỉ có một lão nhân không thể bị quấy nhiễu.

Quệt quệt cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn, hai tròng mắt ngơ ngác nhìn cơm thơm ngát trong chén, chiếc đũa hơi hạ xuống, chọc chọc vào chén cơm "Chị dâu cũng không nói một tiếng với em liền cùng anh hai đi rồi, rất không phúc hậu." Tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng với cô chứ! Thật là.

Mạc Lăng buồn cười lắc đầu "Oa Oa cùng em rể đi chơi, chẳng lẽ em còn muốn lôi kéo nó không cho nó đi ra ngoài?" Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ đến lúc đó em rể sẽ đuổi giết một muội muội duy nhất này của hắn.

Mộc Lâm ngẩng đầu buồn bã nhìn Mạc Lăng một cái, sau đó gục đầu xuống, không tập trung chọc chọc bát cơm. Phượng Diên bất đắc dĩ cười cười, quay đầu nhìn Mộc Thiên Long, gắt giọng "Nhìn ông làm chuyện tốt gì kìa, con trai là trả thù chúng ta đó."

"Lão bà, đây cũng không phải một mình ta làm." Trong đó cũng có phần của bà, những lời này, Mộc Thiên Long chưa nói ra, bằng không kết cục nhất định là một người đàn ông thảm nhất, giữ lại vẫn là có kỹ thuật "Ăn cơm, ăn cơm."

Mộc Lâm nhìn nhìn mẹ, lại nhìn cha, vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Long Đằng ngồi ở thượng vị, ăn uống thật ngon miệng, người trẻ tuổi có tư tưởng như vậy thì để cho bọn chúng tự do đi thôi! Đừng quên về nhà là được.

Long Triết Ngạn nhìn nhìn gia gia, lại nhìn nhị thúc, không khỏi cảm thấy khó chịu, xem ra hắn phải sớm một chút trở về bồi cô vợ nhỏ của hắn, cố ý đến nơi này, Oa Oa lại cùng Mộc Hàn Mặc đi ra bên ngoài chơi.

Một chiếc xe hơi màu trắng xa hoa chạy nhanh trên đường cao tốc thông thuận bằng phẳng mà rộng lớn, rêu rao mà kiêu ngạo, mặc kệ gặp đèn xanh hay đèn đỏ đều phóng xe chạy như vũ bão. Cuối cùng, dừng lại ở trước một khách sạn, từ bên trong xe có một gã tóc màu hồng đi xuống, trên người mặc quần áo hiển lộ dáng người đàn ông.

Dáng người gầy gò thon dài khiến cho không ít người chú ý, mà người này lại đem ánh mắt quái dị của mọ người trở thành ánh mắt thưởng thức, khả năng người này có chút biến thái.

Tiến vào khách sạn, liền được người phục vụ tiến lên dẫn hắn vào phòng 403, hiển nhiên sớm biết được hắn sẽ trở về, hắn cũng phi thường quen thuộc.

Người đàn ông gầy gò vươn tay đẩy cửa phòng 403 ra, bước vào phòng, quét mắt một vòng, cuối cùng đi đến nội thất. Mà giờ khắc này một gã đàn ông tóc vàng hai chân chéo lại đang ngồi ở trên giường, trên đùi bày một chiếc laptop kiểu mới. Ngón tay thon dài gõ ‘cách cách cách’ trên bàn phím.

"Thế nào?" Người đàn ông tóc hồng đi đến bên giường ngồi xuống, tiếng nói bén nhọn giống như giọng nữ bén nhọn chói tai.

Người đàn ông tóc vàng ngẩng đầu, mỉm cười "Một nhà Nhiễm thị hiện tại đã muốn hận chết Mộc Hàn Mặc." Tiếng nói đắc ý thuần Italy, trầm thấp mà ám ách, mang theo thanh âm khẽ cười quỷ dị.

"Lão Tứ bên kia đâu?" Người đàn ông tóc hồng nhẹ giọng dò hỏi, cầm lấy cục pin laptop mà người đàn ông tóc vàng đặt ở trên giường, cuộn qua cuộn lại thưởng thức. Người đàn ông tóc vàng xem như chưa thấy, vùi đầu tiếp tục làm chuyện của hắn, cũng không ngẩng đầu lên nói"Lão Tứ nơi đó cũng mau."

Người đàn ông tóc hồng khẽ ‘ân’ một tiếng, liền không nói nữa, toàn bộ căn phòng chỉ có thể nghe thấy âm thanh gõ bàn phím, người đàn ông tóc hồng thưởng thức pin, trong lòng không khỏi có chút khinh bỉ người đàn ông tóc vàng.

Đại ca có tiền như vậy, còn phải gở xuống cục pin, sau khi gở cục pin xuống thì tuổi thọ sẽ kéo dài hơn nhiều, sẽ không bị chai pin sớm nên cũng sẽ không làm laptop nhanh hư hỏng. Đối với bảo vệ laptop mà nói, phương pháp này tốt lắm, nhưng mà việc này đối với hắn mà nói, cũng là làm điều thừa.

Trong đại lao thành phố H, Đồng Vân Phong một mình ngồi trong một góc âm u, trên mặt đầy máu ứ đọng, một đôi mắt khôn khéo mà mệt mỏi lưu chuyển trên người những tù phạm trong đại lao.

Ở trong này đều ngây người đã hơn nửa năm, cũng không biết Vân nhi hiện tại thế nào, lúc ấy Vân nhi bị mù mắt, nó một mình phải sống như thế nào? Hiện tại tập đoàn Phong Vân cũng đã rơi vào tay Mạc Lăng.

Lúc trước nuôi Mạc Lăng bất quá là xuất phát từ tâm lý trả thù, về sau lại thấy hắn cà lơ phất phơ, thỏa mãn tâm lý trả thù của ông ta. Ít nhất hắn không có một ngày thành tài, cho dù hắn có cuộc sống với thân phận là thiếu gia Đồng gia, cũng chỉ là một tay ăn chơi vô công rỗi nghề mà thôi.

Nhưng mà hiện tại, tay ăn chơi trở thành tổng tài tập đoàn Phong Vân, hơn nữa thủ hạ còn không biết có bao nhiêu thế lực. Lại thêm Mộc Hàn Mặc, hai người tiền tài quyền thế đã có thể xưng bá toàn quốc, nhìn nhìn lại chính mình, trước kia phong quang cũng chỉ là cướp được, hiện tại đã trở thành tù nhân, còn liên lụy con gái không chỗ nương tựa

Nếu lúc ấy, không đem Đồng Oa Oa gả cho Mộc Hàn Mặc, vậy thế cục hôm nay có phải sẽ thay đổi hay không? Nếu là Vân nhi gả cho Mộc Hàn Mặc, vậy ông ta hiện tại vẫn là Phong đại tổng tài, mỗi ngày ăn món ngon mỹ vị thơm ngào ngạt. Trải qua cuộc sống tự do tự tại, có con gái con rể hầu hạ dưới gối, chỉ có thể trách ông ta lúc ấy ánh mắt thiển cận, không công làm cho Mạc Lăng chiếm tiện nghi lớn.

Hiện tại hối hận thì đã muộn! Aizzz!

Phùng Vân Tịch hiện tại cũng không biết thế nào, có bị bắt hay không? Nghe nói nhà giam nữ có một nữ nhân điên, không biết có phải là bà hay không.

Hiện tại muốn ra khỏi ngục giam, khó càng thêm khó, nhưng mà trong ngục giam này, ba ngày hai bữa bị những tù phạm vây đáng, sớm hay muộn ông ta cũng sẽ chết trong nhà giam. Những người này cũng là nghe chỉ thị của Mộc Hàn Mặc, Mộc Hàn Mặc bây giờ còn là cháu rể của thượng tướng Long Đằng, ông ta muốn đi ra ngoài, lại khó càng thêm khó.

Phùng Vân Tịch ở trong nhà giam cũng vừa hưởng thụ một chút cơm trưa, toàn thân cao thấp không có chỗ nào mà da thịt lành lặn, đều là ứ đọng máu, bầm tím người, vô cùng thê thảm. Cảnh sát thấy được cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí có người còn cười trộm. Lúc này thượng tướng mệnh lệnh xuống, có ai dám cãi lời? Huống chi trước kia Phùng Vân Tịch ở trước mặt người khác tác oai tác quái, không phải một lần hai lần, lúc này đây bà ta gặp tai ương, người xem cuộc vui chiếm đại đa số.

Phùng Vân Tịch run run rẩy rẩy lui vào góc tường, sợ hãi nhìn một đám phụ nữ bộ dáng đại tỷ, bên trong đôi mắt bên tràn đầy sợ hãi, đối với bọn người này mỗi ngày vây đánh bà ta chỉ có thể tránh né, lại tránh né. Đôi mắt cảnh giác nhìn những người phụ nữ đó, dường như không để ý đến bà ta, không biết lúc nào những đại tỷ này sẽ vây quanh, lại cho bà ta ăn một chút no nê.

Lâm tam ca giờ phút này cũng không tốt chút nào, cùng bị nhốt lại chung với cục trưởng cục công an, mỗi ngày áp bách ông ta, ngẫu nhiên cũng sẽ hoạt động gân cốt một chút, là do cướp đoạt đồ ăn nhiều hơn một chút hoặc là món ăn ngon nào đó.

Sân bay quốc tế, người ta tấp nập, tiếng người nói ồn áo. Nhân viên phụ trách sân bay một lần lại một lần thông báo, nhắc nhở. Một nữ nhân tương tự Oa Oa đi ra khỏi sân bay quốc tế, ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời trong xanh, hít sâu một hơi, nhất thời, toàn thân thả lỏng, hiện tại mới biết được không khí nhà mình mới mẻ như vậy.

Đồng Vụ Vân ta trở về, Đồng Oa Oa bọn ngươi cứ chờ đó đi! Hiện tại ta mới là Đồng Oa Oa, mà ngươi bất quá là một tên tôm tép nhãi nhép, một mình ở trong lòng cười trộm, cũng là tự làm bản thân vui vẻ.

Kéo hành lý, từng bước một đi ra khỏi sân bay, đưa tay vẫy một chiếc taxi, taxi lưu loát dừng trước mặt ả. Đồng Vụ Vân ngồi lên xe, báo địa chỉ, taxi chậm rãi đi tới....

Đến biệt thự Mộc gia, Đồng Vụ Vân kêu xe trực tiếp đi vào, lại bị ngăn cản ở ngoài cửa. Ba gã đàn ông đứng bãi cỏ xa phía trước chiếc taxi, tây trang thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm túc, đem tài xế taxi dọa, ngồi ở bên trong xe, hai tay đặt trên tay lái, động cũng không dám động.

Đồng Vụ Vân mắt đẹp lóe lóe, tiếp theo, quay cửa kính xe xuống, vươn đầu thanh âm hung dữ quát bọn họ "Cút ngay." Giọng nói bén nhọn đã bán đứng ả ta, nhìn mặt đẹp như vậy, lại vĩnh viễn không có đáng yêu, thanh thuần và xinh đẹp giống như người kia được.

Ba gã đàn ông ánh mắt lóe lóe, chợt liền kịp phản ứng "Tiểu thư cô không thể vào đi, đây là biệt thự tư gia." Lời này vừa nói ra, tài xế không khỏi bắt đầu khinh thường Đồng Vụ Vân, quay đầu cho ả ta một ánh mắt hèn mọn. Không phải kẻ có tiền thì giả bộ làm cái gì, thật là, bây giờ còn bị người chặn lại.

Đồng Vụ Vân mở cửa xe, xuống xe, hướng tới ba gã đàn ông đi tới "Các ngươi cư nhiên dám chống lại ta, xem ta kêu Mặc xử phạt các ngươi như thế nào, hừ!" Tức giận nói xong, chuẩn bị lướt qua bọn họ tiến vào biệt thự.

Ba gã đàn ông đồng thời vươn tay ngăn cản ả "Cô là ai?" Nữ nhân này rất giống với chị dâu, nhưng tuyệt đối không phải là chị dâu.

"Ta là thiếu phu nhân của các ngươi." Đồng Vụ Vân ngạo khí khinh người, thấy thế nào đều nhìn không ra một chút bóng dáng của Oa Oa, có lẽ đây là bản tính của ả, tướng mạo thì giống nhau, nhưng bản tính của hai người cũng không sửa đổi được.