Editor: Tuyen83
"Ồ, vậy cũng không nhất định."
An Dĩ Mạch nở nụ cười, nhắc đến Jack hù dọa cô, ha ha, chỉ có thể nói Hàn Ngữ Yên quá ngây thơ rồi.
"Cô......"
"Hàn tiểu thư, tôi vốn không có ý định đả kích cô, chỉ là, hiện tại tôi muốn nói cho cô biết một chút, Jack thiết kế bộ y phục này toàn thế giới chỉ có hai cái, một cái ở Dư Huyên tiểu thư đó, là Jack tiên sinh tự mình đưa cho Dư Huyên tiểu thư, còn một cái khác, hình như là được tổng giám đốc An của quốc tế Mặc Mạch mua."
Nghe An Dĩ Mạch nói, Hàn Ngữ Yên đã có chút đứng không vững, chỉ là cô mới vừa nghe thấy tên An Mặc Hàn, dieenx đaanf lee quyys đoon cho nên cô lập tức nắm thật chặt An Mặc Hàn cộng rơm cứu mạng này.
"Cô cũng nói, một bộ khác được Mặc Hàn mua đi, của tôi, đương nhiên là Mặc Hàn đưa."
"À......"
An Dĩ Mạch nở nụ cười châm chọc, lại nhìn vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ của mọi người một chút, gương mặt bất đắc dĩ.
"Mặc dù chúng tôi cũng biết Hàn tiểu thư và tổng giám đốc An có quan hệ bất thường, nhưng, nếu như tôi không có nhớ lầm mới vừa rồi, Hàn tiểu thư có nói, bộ y phục này của Hàn tiểu thư đang mặc trên người là cô Lillian tự mình mua được ở chỗ Jack tiên sinh, vào lúc này, tại sao lại thành tổng giám đốc An đưa rồi hả?"
"Tôi......"
Hàn Ngữ Yên bị An Dĩ Mạch chận họng không lời nào để nói, đang không biết phải làm như thế nào, lúc này, đúng lúc An Mặc Hàn từ trên lầu đi xuống.
"Mặc Hàn......"
Vẻ mặt uất ức của Hàn Ngữ Yên đi tới bên cạnh An Mặc Hàn, đôi tay đang muốn bắt được cánh tay của An Mặc Hàn, chỉ là, nghĩ đến tính khí của anh, cô chỉ có thể đờ ra ở nơi đó, nhưng trong mắt đã nén nước mắt, lại làm cho người ta không nhịn được đi thương yêu.
"Thế nào?"
An Mặc Hàn thấy tất cả mọi người đang nhìn về phía bọn họ, mặc dù anh không bình tĩnh, nhưng mà cũng không thể để người ta chế giễu.
"Hàn tiểu thư cùng người khác tranh luận thua lập tức dựa vào trong ngực người đàn ông, đây coi là cái gì?"
Giọng nói Dư Huyên vang lên thật to, lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía cô càng thêm nhiệt liệt rồi.
Hạ Hi len lén đưa một ngón tay về phía Dư Huyên, Dư Huyên hất đầu quyến rũ, hừ, ai cũng không thể bắt nạt Dĩ Mạch.
"Mặc Hàn, đây là chuyện riêng giữa Hàn tiểu thư và An tiểu thư, tôi nghĩ, anh không cần phải xen vào thì tốt hơn."
Đúng lúc Thượng Quan Hồng xuất hiện, An Dĩ Mạch lạnh lùng cười cười, còn Hàn Ngữ Yên là gương mặt oán hận.
"Dĩ Mạch?"
Cái này có quan hệ gì với Dĩ Mạch.
Anh không có quan tâm Hàn Ngữ Yên, cũng không có để ý Thượng Quan Hồng, mà là bước nhanh đi tới trước mặt của An Dĩ Mạch, gương mặt dịu dàng.
"Không có sao chứ?"
Vừa mở miệng để cho tất cả mọi người kinh ngạc rớt cằm, tất cả mọi người trợn to mắt kính nhìn vẻ mặt dịu dàng của An Mặc Hàn ở trước mặt bọn họ,/các/ bạn/đang/xem/truyện/ở/diễn/đàn/lê/quý/đôn với vẻ mặt lạnh nhạt không có gì của cô gái đó.
"Tôi không sao, người có chuyện là Hàn tiểu thư, hình như tổng giám đốc An hỏi lầm người rồi."
An Dĩ Mạch khẽ chau mày, hôm nay An Mặc Hàn sao ấy nhỉ, nhưng bình thường hai người bọn họ ở trước mặt người ngoài vẫn giữ một khoảng cách, hôm nay đây là anh uống lộn thuốc?
"Dĩ Mạch, đừng làm rộn."
Dĩ Mạch, đừng làm rộn! Đối thoại thân mật như vậy, khiến mọi người không thể không hoài nghi quan hệ của An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn, Tô Nguyệt đứng ở bên cạnh Thượng Quan Hồng nhìn chăm chú vào động tĩnh ở bên này, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, trong ánh mắt đang nhìn về phía An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn có chút hoài nghi.
"Ha ha, ầm ĩ cái gì, hôm nay tổng giám đốc An làm sao vậy."
An Dĩ Mạch cố ý kéo ra khoảng cách với An Mặc Hàn, nhắc nhở anh không cần làm lộ ra ngoài, nhưng mà, An Mặc Hàn thật giống như không có hiểu rõ ý của cô, vẫn như cũ làm theo ý mình.
"Dĩ Mạch, nói cho anh biết xảy ra chuyện gì, anh sẽ làm chủ cho em."
An Mặc Hàn cúi đầu nói ở bên tai An Dĩ Mạch, nhưng cũng nói cho mọi người nghe, An Thần Hạo vốn cũng đang hoài nghi An Mặc Hàn có phải uống lộn thuốc hay không, chỉ là, cậu mới vừa lại thấy khóe miệng của An Mặc Hàn nhếch lên một cái, sau đó cậu đã hiểu, An Mặc Hàn này chính là cố ý, cậu muốn nhắc nhở An Dĩ Mạch kia mà, nhưng mà, lại bị anh họ nhà cậu hung hăng trừng mắt một cái, sau đó, cậu lập tức sợ hãi.
"An Mặc Hàn, anh đã nói xong chưa."
An Dĩ Mạch đẩy anh ra, rống lớn, này choáng nha, vẫn chưa xong đúng không, cọp con là cô không phát uy lại còn coi cô là mèo bệnh.
"Ha ha ha........."
An Mặc Hàn đột nhiên cất tiếng cười to khiến mọi người không hiểu ra sao, chỉ là, An Dĩ Mạch lại hiểu rõ, này choáng nha, thật đúng là cố ý, hừ, được, chờ xem."
"Cút..."
An Mặc Hàn không phản bác, nhưng lại thật sự rời khỏi chỗ của An Dĩ Mạch, lần này, hình tượng của An Mặc Hàn ở trong mắt mọi người càng sâu hơn, chỉ duy nhất không thay đổi chính là, không ngờ tổng giám đốc An hoa tâm như vậy, hơn nữa, như vậy, nên tin đồn của An Mặc Hàn và Hàn Ngữ Yên cũng không đánh mà sụp đỡ, mọi người chỉ nghĩ là An Mặc Hàn hoa tâm.
Ngược lại Hàn Ngữ Yên cũng đã đau khổ rồi, đầu tiên là y phục bị nói thành hàng nhái cao cấp, lại tiếp tục xì căng đan của cô và An Mặc Hàn cũng được xác nhận là giả, còn bị Thượng Quan Hồng cười nhạo, toàn bộ trong bữa tiệc có thể nói cô là người bi thương nhất rồi.
Nhưng mà, An Dĩ Mạch suy nghĩ một chút, cô dĩ nhiên biết ý đồ của An Mặc Hàn, chỉ là, cô chỉ không rõ, giải trí Mặc Mạch vừa mới ký hợp đồng với Hàn Ngữ Yên ký, chẳng lẽ anh không sợ Hàn Ngữ Yên mất thể diện như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đối với giải trí Mặc Mạch của bọn họ? Aizz, thôi, mặc kệ nó, chờ về nhà cô còn muốn tìm An Mặc Hàn tính sổ, lợi dụng cô, cũng không phải là miễn phí.
Nơi xa Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ đang uống rượu với nhau An Mặc Hàn đột nhiên rùng mình, nhún nhún áo khoác, hi vọng làm như vậy có thể ấm áp một chút.
Kế tiếp bữa tiệc lập tức bắt đầu rồi, sống phóng túng, bữa tiệc không có gì hơn ngoài ba chữ này, xung quanh đang khiêu vũ, Thượng Quan Hồng thật kiềm nén xuất ra một chút huênh hoang, /Tuyen83-diễn đàn lqđ/ nhìn Thượng Quan Hồng cười hả hê, An Dĩ Mạch cười cười, còn Hàn Ngữ Yên lại nắm thật chặt tay của mình, móng tay cũng bị bấm vào trong thịt.
Nhìn về phía Thượng Quan Hồng rời khỏi, Hàn Ngữ Yên để ly rượu xuống, vội vàng đi theo, An Dĩ Mạch vừa lúc thấy được, cô nhếch môi, nhíu mày, không có nói gì.
"Dĩ Mạch, hôm nay thật là quá xuất sắc rồi."
Hạ Hi và Dư Huyên mỗi người một bên ngồi vào bên cạnh An Dĩ Mạch, lúc này An Dĩ Mạch rốt cuộc lộ ra nụ cười thật lòng.
"Tất nhiên, tớ chính là An Dĩ Mạch, sao có thể để cho cô ấy khi dễ."
An Dĩ Mạch vuốt vuốt tóc, gương mặt kiêu ngạo, chọc cười Hạ Hi và Dư Huyên.
Bên này An Mặc Hàn dĩ nhiên cũng chú ý tới An Dĩ Mạch, lúc này anh thấy động tác của An Dĩ Mạch cũng lộ ra một nụ cười ôn nhu, chỉ là, đột nhiên anh nghĩ tới điều gì, đang nhìn về phía An Dĩ Mạch trong ánh mắt càng thêm đau lòng.
"Dĩ Mạch...... Anh sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm hại em."
An Mặc Hàn thì thầm ra tiếng, giọng điệu kiên định, đây là hứa hẹn của anh, từ nhỏ đã hứa hẹn với An Dĩ Mạch.
Bên kia, Thượng Quan Niên và Lillian đối lập nhau mà làm việc, trên mặt của bọn họ có vẻ mặt khác nhau, gương mặt Lillian giễu cợt nhìn Thượng Quan Niên, còn Thượng Quan Niên là gương mặt áy náy và tự trách.
Hàn Ngữ Yên tìm được Thượng Quan Hồng, có câu nói, ở trên thế giới này, không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, câu nói đầu tiên tôi không đồng ý, nhưng mà, không có kẻ thù vĩnh viễn những lời này, tôi ngược lại rất đồng ý, cũng tỷ như Thượng Quan Hồng và Hàn Ngữ Yên, hai phụ nữ cùng chung lợi ích là từ kẻ địch chuyển hóa thành bạn bè.
Bánh xe vận mệnh vẫn đang xoay tròn, chỉ là, không có ai biết, tối nay trong bữa tiệc sinh nhật này nhìn như là bình thường, trở thành bước ngoặt số phận của rất nhiều người, số phận của rất nhiều người, cũng từ hôm nay bắt đầu từ từ thay đổi, khi rất nhiều năm về sau, mọi người nhớ tới đêm nay, nhớ tới người phụ nữ đó khiến toàn bộ kinh sợ, nhớ tới người đàn ông có nụ cười đùa và đôi mắt hoa đào tà mị khôi ngô đó, trên mặt mọi người luôn lộ ra nét mặt hâm mộ, dĩ nhiên, những thứ này về sau hãy nói.