Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 30




“Được, chị Đan. Em sẽ cố gắng làm việc.”

“Ừ, bàn làm việc của em ở đằng kia, phần tài liệu này em sửa lại một chút, đợi lát nữa theo chị đi họp.”

“Vâng.”

Nhận lấy tài liệu, An Dĩ Mạch về vị trí của mình, một cái máy vi tính, một cái điện thoại, một cây bút, bàn làm việc rất gọn gàng sạch sẽ, Dĩ Mạch rất hài lòng.

Cô vừa mới ngồi vào vị trí, các đồng nghiệp bên cạnh cũng đã vây lại hỏi lung tung này kia, chỉ là Dĩ Mạch đều giải đáp tất cả cho bọn họ, cô là người mới, chủ yếu nhất là phải tạo mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp trong công ty, lại hỏi thăm một chút, các đồng nghiệp cũng đều có chút hiểu biết về Dĩ Mạch.

Chỉ là, Dĩ Mạch cũng cảm giác được có một số người phụ nữ có thái độ không tốt với cô. Cô đương nhiên biết vì sao, chẳng qua là cô không có để ý.

Rất nhanh cô đã sửa sang lại tài liệu cho Linda. Lúc này, bên cạnh cô có một cô gái tới đây nói chuyện cùng cô. Đây là cô gái có một gương mặt rất giống trẻ con, xem ra chỉ có 20 tuổi, còn là một cô bé.

“Angel, cô có biết hôm nay công ty chúng ta có Tổng giám đốc mới không? Nghe nói bộ dáng rất đẹp trai nha.”

Dĩ Mạch nhớ tên cô ấy là Tiếu Tiếu, tên rất dễ nghe

“Ừ, đã nghe mọi người nói rồi.”

Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt thản nhiên của Dĩ Mạch, lúc này cô mới phát hiện Angel mới tới thật khó có chuyện để ảnh hưởng đến cô, từ khi theo cô ấy ngồi vào đây tới bây giờ, cô ấy đều là một vẻ mặt như vậy.

“Làm sao vậy, như thế nào lại nhìn tôi như vậy.”

“Tôi có cảm giác Angel cô nhất định là có chuyện gì đó.”

Tiếu Tiếu kiên định trả lời.

“Vì sao nói tôi như vậy?”

An Dĩ Mạch chỉ cười, công việc trong tay cũng không có dừng lại.

“Bởi vì cô giống như không hề quan tâm đế bất cứ chuyện gì vậy, tôi cảm giác cô nhất định là đã trải qua chuyện gì đó, cho nên mới xem nhẹ mọi chuyện.”

Chiếm Nam Huyễn và Tổng giám đốc đại nhân đi vào phòng thiết kế đúng lúc nghe được những lời Tiếu Tiếu nói, anh đương nhiên biết Angel là ai, đó là tên ở nước ngoài của Dĩ Mạch, chỉ là nghe cô bé con này nói như thế cảm thấy rất kỳ quái.

“Mọi người im lặng một chút.”

Linda đứng ở bên cạnh Chiếm Nam Huyễn, còn Tổng giám đốc đại nhân thì đứng ở một bên khác.

Lúc này, tất cả mọi người đều im lặng trở lại, ánh mắt bọn họ đã bị người đẹp trai bên cạnh Tổng giám đốc hấp dẫn.

“Tổng giám đốc khỏe.”

Bọn họ đều đã gặp qua Tổng giám đốc, cho nên đều biết ông.

Tổng giám đốc đại nhân gật đầu với họ, trong công ty ông cũng không tỏ vẻ lắm, thường xuyên đi kiểm tra công tác của cấp dưới, cho nên mọi người biết ông là điều rất bình thường.

“Giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là Tổng giám đốc mới nhậm chức ở công ty chúng ta, cũng là người thừa kế duy nhất của công ty, thiếu gia Chiếm Nam Huyễn.”

Oa, thì ra lai lịch lại lớn như vậy, bọn họ nghĩ cùng lắm chỉ là người trong công ty con ở nước ngoài được điều đến, không nghĩ tới người thần bí này lại là thiếu gia của tập đoàn Thiếu Quang.

An Dĩ Mạch nghe Linda giới thiệu về Chiếm Nam Huyễn, hơi nhíu mày, có chút nghiền ngẫm nhìn Chiếm Nam Huyễn, đúng lúc thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của Chiếm Nam Huyễn.

“Tôi là Chiếm Nam Huyễn.”

Anh chỉ giới thiệu đơn giản một câu như vậy, lúc này mọi người cũng đã biết anh, anh chỉ cần hiệu quả như thế này là đủ.

“Được rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi. Angel, chuẩn bị một chút đi họp.”

“Vâng, chị Đan.”

Nhìn theo bóng lưng của Chiếm Nam Huyễn và Tổng giám đốc rời đi, mọi người lại bắt đầu thảo luận sôi nổi. An Dĩ Mạch có chút bất dắc dĩ nhìn các đồng nghiệp mới, cô vẫn nên dọn dẹp một chút rồi đi họp thôi.

Đi đến phòng họp, An Dĩ Mạch nhìn người đến đã gần đủ, người đến đều là quản lý các ngành, Tổng giám đốc đại nhân ngồi ở ghế cao nhất trong phòng, Chiếm Nam Huyễn ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải của Tổng giám đốc.  Linda ngồi ở bên vị trí thứ nhất bên tay trái của anh ta, Dĩ Mạch ngồi ở phía sau Linda, vừa vặn đối diện với Chiếm Nam Huyễn, cô nở một nụ cười nghịch ngợm với anh. Lúc này, Chiếm Nam Huyễn cũng chỉ bất đắc dĩ cười cười với Dĩ Mạch. Anh cảm giác, Dĩ Mạch nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để biết được giao dịch của anh cùng với ba mẹ. 

"Em biết anh ta à?"

Angel gật đầu, cô không tính giấu chuyện mình biết Chiếm Nam Huyễn với cô ấy.

Linda không có hỏi nhiều, cô không phải là một người nhiều chuyện, mặc kệ An Dĩ Mạch biết ai, chỉ cần cô làm tốt mọi việc, thì toàn bộ đều không liên quan đến cô.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu họp thôi.”

Tổng giám đốc ra lệnh một tiếng, bắt đầu cuộc họp.

Lúc này, trong phòng phòng làm việc tầng cao nhất của quốc tế Mặc Mạch, An Mặc Hàn nhàm chán xoay bút trong tay.

Anna đẩy cửa vào, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ của tổng giám đốc của nhà mình như vậy.

"Tổng giám đốc, cuộc họp có thể bắt đầu rồi."

"Được, tôi biết rồi."

An Mặc Hàn đi vào phòng họp, mọi người đã đến đầy đủ, chủ đề cuộc họp hôm nay là việc khai trương của đồng thoại Thương Thành.

"Bắt đầu đi."

An Mặc Hàn nhìn tài liệu trong tay, gương mặt nghiêm túc, lúc này người phụ trách đồng thoại Thương Thành cũng đã bắt đầu báo cáo.

"Tổng giám đốc, nghi thức cắt băng khánh thành dự định vào thứ tư, đến lúc đó chúng ta mời tổng giám đốc Thượng Quan Niên của tập đoàn Thượng Quan, hôm nay Chiếm Nam Huyễn vừa mới lên đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Thước Quang, còn có Tiểu thiên hậu Á châu Hàn Ngữ Yên cùng với người mẫu quốc tế Dư Huyên.

An Mặc Hàn nghe đến tên Chiếm Nam Huyễn cùng Dư Huyên thì gương mặt trầm xuống, không ngờ Chiếm Nam Huyễn thực sự đến công ty, lúc Dĩ Mạch gọi điện nói cho anh biết anh còn không dám tin tưởng.

Còn có Dư Huyên, nếu anh nhớ không nhầm trong lời Dĩ Mạch nói giống như cũng có nói tới người bạn là Dư Huyên, sẽ không trùng hợp như vậy đi.

"Tôi biết rồi, đến lúc đó tôi sẽ tham dự, đồng thoại Thương Thành bắt đầu quy hoạch đến bây giờ cũng đã gần ba năm, cũng là công ty chúng ta đầu tư thị trường trước tiên, tôi không muốn nhìn thấy có gì ngoài ý muốn xảy ra".

"Vâng, tổng giám đốc, tôi sẽ làm tốt."

"Ừ."

Trở lại phòng làm việc của mình, An Mặc Hàn tìm trên mạng về kiến trúc của đồng thoại Thương Thành, cho đến nay quốc tế Mặc Mạch chỉ có đề cập đến phòng ở đất đai cùng các hạng mục du lịch, công ty giải trí cũng là vừa mới tiến vào, nhưng mà mọi người không biết rằng vào ba năm trước đây An Mặc Hàn đã bắt đầu đầu tư nhiều vào các lĩnh vực này.

Bước đầu tiên của anh chính là đồng thoại Thương Thành, chỉ cần đồng thoại Thương Thành đi lên đúng tiến độ, không chỉ có thành phố S, hay là toàn bộ trong nước, đều là một tòa Thương Thành lớn nhất. Hơn nữa, các cao ốc xung quanh đồng thoại Thương Thành, cũng đều là sản nghiệp của quốc tế Mặc Mạch. Chuyện này  đã bắt đầu từ mười chín năm trước, 19 năm rồi, đến nay cuối cùng nơi đau khổ đối với Dĩ Mạch cũng được An Mặc Hàn phá bỏ. Dĩ Mạch, nếu cô biết tin tức này, có thể vui vẻ lên một chút hay không.

An Mặc Hàn nghĩ tới vẻ mặt lúc An Dĩ Mạch biết được công trình này. Thực ra, không có ai biết hết thảy những thứ này cũng chỉ vì An Dĩ Mạch. Đúng vậy, vị trí của đồng thoại Thương Thành chính là trung tâm cô nhi viện đồng thoại trước kia, cũng là nơi bị An Dĩ Mạch coi là địa ngục

Đã gần đến giữa trưa, lúc này điện thoại An Mặc Hàn vang lên.

Nhìn tên hiện trên màn hình điện thoại di động, An Mặc Hàn cười nghiền ngẫm.

“Huyễn, anh lén lút đến công ty làm việc sao?”

Đầu bên kia điện thoại Chiếm Nam Huyễn nhìn thiệp mời trên bàn làm việc của mình, lập tức biết An Mặc Hàn đã biết chuyện này, còn nói anh lén lút đi làm, anh quang minh chính đại đi làm có được hay không.

“Mặc Hàn, lát nữa tôi và Dĩ Mạch sẽ đến khách sạn XX, anh có tới không?”

Vô nghĩa! An Mặc Hàn bất mãn nói một tiếng, anh đương nhiên muốn đi, anh mới không muốn Chiếm Nam Huyễn ăn cơm một mình với Dĩ Mạch nhà mình đâu.

“Anh cứ nói đi?”

Nghe An Mặc Hàn nói Chiếm Nam Huyễn biết anh ta sẽ đi. Quả nhiên, là người đàn ông keo kiệt lại thích ăn dấm chua thật hãm hại không nổi.

Cúp điện thoại, Chiếm Nam Huyễn nhìn đồng hồ lập tức đóng cửa đi xuống dưới lầu công ty. Anh vừa mới đến, An Dĩ Mạch cũng vừa đi tới.

“Đi thôi.”

“Mặc Hàn cũng sẽ đi cùng.”

“Ừ, cậu ấy đã nói cho tôi biết.”

Chiếm Nam Huyễn bĩu môi, An Mặc Hàn thật ngây thơ, nhìn vẻ mặt của Chiếm Nam Huyễn, An Dĩ Mạch cười cười. Được rồi, cô cũng thừa nhận, An Mặc Hàn thật sự có chút ngây thơ.