Tổng Giám Đốc Gạt Cưới

Chương 4




"Em chỉ là lo lắng cho Ngọc Thanh thôi." Nháy mắt mấy cái, Sở Thiên Bích lui ra tới cửa không dấu vết, chuẩn bị tùy thời chạy đi. Hại anh trai nửa đường phải dừng lại, cái tội danh này không nhẹ, cô phải suy tính có nên hay không tránh ra khỏi cửa mấy ngày tới.

"Em cho là anh sẽ đánh cô ấy sao?" Nghiến răng nghiện lợi trợn trừng mắt mà nhìn cô.

Sở Thiên Bích ánh mắt nhìn qua nhìn lại, nụ cười có chút cổ quái, "Anh, vóc người của anh cũng không tệ."

Hắc hắc, không nghĩ tới anh lại có dáng người khoẻ đẹp như vậy, không có một chút thịt thừa, thường ngày thì tạo kiểu tóc, hiện tại có chút rối tung, lại càng tăng thêm phần mê người, dáng người khí chất ôn hoà, cô nhìn cũng chảy nước miếng.

"Sắc nữ."

Ôn Ngọc Thanh nhỏ giọng lầu bầu. Có bạn bè như vậy thật đúng là mất mặt nha, mặc dù cô cũng phải thừa nhận vóc người Sở Thiên Hàn tuyệt đối chuẩn, có thể làm người mẫu, nhưng Thiên Bích đối với anh trai mình lại chảy nước miếng, thật là khiến cô không còn gì để nói.

"Mình nào có háo sắc? Vật đẹp luôn có người hâm mộ chứ sao. Nói đến sắc, mới vừa rồi bạn cùng anh trai mình ở trên giường làm sao lại không sắc?" Sở Thiên Bích rốt cuộc có thể đúng lý hợp tình cười cô. Quen biết Ngọc Thanh bao lâu, cô buồn bực bấy lâu, mỗi lần đều là Ngọc Thanh nhìn mình chê cười, cuối cùng lần này cũng đến phiên cô.

Ung dung mặc quần áo tử tế, Sở Thiên Hàn hứng thú nhìn hai người đối diện không nói gì.

Ôn Ngọc Thanh đã rất xấu hổ rồi, nhưng dưới tình huống này không trốn được, chỉ biết trở thành trò cười, cô không muốn lưu lại vớt nhơ lớn như vậy. Cho nên, mặc dù lúng túng, cô vẫn cắn chặt răng tiếp nhận, dùng phương pháp chuyển chủ đề để cho cảm xúc mình dịu lại.

"Ở trên giường bạn lăn lộn mà thôi, điều đó chứng tỏ giường bạn rất tốt, tương lai bạn có thể yên tâm cùng người khác ở trên này lăn lộn, kịch liệt vận động cũng không sợ hỏng."

Nghe xong Sở Thiên Bích thiếu chút nữa rớt cằm xuống không thể nâng lên.

Sở Thiên Hàn khóe miệng cong lên, chen vào một câu, " Em có muốn chúng ta đến phòng khác thử chiếc giường lớn hơn một chút không?"

Ôn Ngọc Thanh nhất thời tê dại, khóe mắt mơ hồ run run, "Không cần, kiểm tra thí điểm là có thể biết đồ dùng nhà anh đều chất lượng tốt."

"Hay là kiểm tra thêm để so sánh sẽ đúng hơn."

"Thiên Bích, chúng ta nói đi mua quần áo, đi thôi."

Nghe anh ta càng nói càng giận, Ôn Ngọc Thanh không nói gì kéo bạn tốt đi.

"Bạn thật không suy nghĩ lấy tầm thẻ vàng của anh trai mình à?"

"Dùng của bạn không phải cũng giống nhau sao."

"Làm sao giống nhau?"

"Tiền của bạn không phải cũng do anh trai bạn làm ra hay sao? Đừng nói với mình sổ tiết kiệm còn có có chức năng tự động sinh tiền."

"Anh, anh lại đây phân xử, bà xã anh không nên lấy thẻ của em, rõ ràng anh ở nhà, cô ấy lại không đòi tiền của anh, chúc mừng anh cưới được một bà xã giữ của."

Sở Thiên Hàn cười khẽ nhướng mày, ung dung nói: "Điều này chứng minh anh nhìn người rất chuẩn, ít nhất không cần lo lắng bà xã sẽ đem tiền mà anh khổ cực kiếm được tiêu hết, mà tương lai chồng của cô phải cẩn thận."

"Đâu có thảm như vậy." Có người không hài lòng, giận đến nhảy về phía trước.

Ôn Ngọc Thanh lặng lẽ xuống lầu. Hiện tại chỉ cần cùng Sở Thiên Hàn xuất hiện ở cùng một nơi, cô sẽ thấy không thoải mái. . . . . .

Một bàn tay to để lên hông của cô, hơi nóng lướt qua bên tai, làm cho cơ thể cô không nhịn được nóng lên.

"Bà xã, tại sao đi mua quần áo lại không gọi anh cùng đi? Phải biết quần áo em mặc là để anh nhìn, chứ không phải Thiên Bích."

Anh ta cố ý, cố ý nói chuyện gần như vậy, hại cô không thể tập trung, không nghĩ ra cách đáp trả.

"Đúng, đúng, để anh trai mình đưa bạn đi, bạn là mặc cho anh ấy nhìn, tốn nhiều tiền hơn nữa anh ấy cũng sẽ không tiếc." Sở Thiên Bích lập tức gật đầu như gà con mổ thóc.

Ôn Ngọc Thanh xấu hổ, tức tối nhìn anh. Tay của anh vẫn sờ tới sờ lui, xem cô như búp bê vải, sẽ không lên tiếng sao?

"Sở Thiên Hàn, em còn chưa già, không cần phiền anh đưa đi, cám ơn,"

Quyết tâm đem móng vuốt của con sói ở trên người đẩy ra, Ôn Ngọc Thanh lập tức chạy xuống lầu, không cho anh có thêm cơ hội.

Sở Thiên Bích đồng tình nhìn anh trai.

Sở Thiên Hàn cười đầy xảo trá, khiến cho khuôn mặt tuấn tú kia hiện ra mấy phần tà mị, anh tao nhã bước xuống lầu, buồn cười khi phát hiện bà xã nhanh chóng trốn sang một bên, cố gắng tạo khoảng cách với anh. Cô thật cho rằng có thể tránh được sao? Đúng là một cô gái vô cùng ngây thơ! Nhưng mà, anh lại cực kỳ yêu dáng vẻ đáng yêu đó của cô.

"Em khẳng định không cần đi mua quần áo à?"

"Em rất xác định mình không muốn cùng anh đi mua quần áo."

Chỉ cần có chút não động vật là biết phải tránh xa thợ săn, mà hiện tại cô khẳng định trăm phần trăm anh để mắt tới mình, dù với lý do gì, tóm lại anh có ý đồ rõ rành rành, nếu như cô không đề phòng tốt, bị người ta ăn đúng là đáng đời.

"Nhưng, không phải em không có tiền sao?" Anh cười giống như một lão hồ ly ngàn năm.

Ôn Ngọc Thanh bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không, "Em không sao, chẳng qua nếu để cho người ta biết con dâu mới của Sở gia ngay cả mua quần áo cũng không có tiền, anh nghĩ ai sẽ là người mất mặt?"

Sở Thiên Bích núp ở một góc cười trộm. Ngọc Thanh cho tới bây giờ không phải là một người dễ bị khi dễ, hơn nữa lúc đầu óc tỉnh táo càng dũng mãnh đáng sợ, cô chính là môt ví dụ sống sờ sờ, hiện tại anh trai cô đang dẫm lên vết xe đổ của cô, cảm thấy có chút hả hê, dù sao có nạn cùng chịu mới là người một nhà.

Sở Thiên Hàn lông mày khẽ nhăn, thích thú nhìn Ôn Ngọc Thanh, "Vậy có phải ý em là nếu như anh cho ít thì có vẻ đặc biệt hẹp hòi."

"Sở đại thiếu gia quả nhiên không hổ là là một thương nhân thành công nha." Cô cười rất giả dối.

"Dù sao em cũng phải tự mình qua đây lấy." Lắc lư trên tay thẻ vàng, hắn cười đầy ôn hòa.

Ôn Ngọc Thanh cười khan hai tiếng, "Điều đó là đương nhiên." Cầm một cái thẻ không đến nỗi sẽ xảy ra chuyện, cô suy nghĩ trong lòng.

Khi tay cô sắp chạm tới tấm thẻ, bất ngờ tấm thẻ vàng rơi xuống đất, cô không thể không cúi xuống, lúc đứng dậy khi chưa đứng vững thì trong nháy mắt cả người liền bị một cỗ mạnh mẽ kéo làm cô không kịp tránh né bị ôm vào trong vòng ngực của ai đó — thương nhân quả nhiên đều là gian trá .

Khi cô vẫn còn đang hoảng hốt lúng túng, đôi môi đã bị hung hăng hôn xuống .Trong lúc hốt hoảng cô vẫn không quên nhắc nhở mình, lần sau nhất định phải giữ khoảng cách hai mét trở lên với anh ta. Nụ hôn nóng bỏng kéo dài năm phút, khiến Ôn Ngọc Thanh không còn không khí để thở, gương mặt hồng giống như lá phong cuối thu.

Cười thỏa mãn, anh dịu dàng lại mạnh mẽ vòng quanh eo nhỏ của cô, không để cho cô có cơ hội tạo khoảng cách lần nữa.

"Anh, cho người ta xem kĩ năng hôn của anh thế là đủ rồi." Thưởng thức từ đầu đến cuối Sở Thiên Bích tặng cho anh tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Cám ơn." Sở Thiên Hàn lễ phép gật đầu đáp lễ.

Thở hổn hển từng chút từng chút một, cố gắng bình phục trái tim đang đập liên hồi, Ôn Ngọc Thanh nghĩ là mình mới vừa rồi sẽ té xỉu.

"Bà xã, đi thôi, chúng ta đi mua quần áo."

Cô không muốn đi, một chút cũng không muốn, hơn nữa môi của cô bị anh giày vò làm bất cứ người nào cũng nhìn ra được là chuyện gì đã xảy ra.

"Hay là em vẫn muốn vào phòng anh thử một chút xem cái giường có vững chắc hay không?" Anh mỉm cười, thanh âm mang theo nhiệt khí truyền vào trong tai cô, làm cho mặt của cô vì vậy mà nóng lên. Tức giận, e lệ. . . . . .

Cô hận, không cam lòng nhìn anh chằm chằm, " Đi mua quần áo." Cô nhất định phải cố gắng quẹt thẻ, nếu không sẽ rất có lỗi với " Hảo tâm" của anh rồi. "Em yên tâm, đừng nghĩ xài hết tài sản của anh mà dễ dàng." Anh cười đến nhàn nhã.

Anh ta biết đọc ý nghĩ sao? Thậm chí cái này cũng đoán được, cô trừng hai mắt.

Xài hết tiền của anh không dễ dàng, nhưng vẫn muốn thử qua!

Nhìn cô điên cuồng mua đồ ở tất cả các quầy quần áo và trang sức giống như cướp giật, trên mặt Sở Thiên Hàn vẫn duy trì nụ cười ôn nhu, thậm chí có thể nói là vui vẻ .

"Cái này." Sở Thiên Hàn tỏ vẻ rất kiên quyết chỉ vào một bộ nội y hấp dẫn, trong nụ cười dính vào một chút dục niệm.

Cả người Ôn Ngọc Thanh đều muốn bốc cháy rồi, liếc mắc nhìn bộ áo lót kia. Quá mát mẻ, gợi cảm, cô cả đời này cũng không nghĩ sẽ mặc nội y như thế, vì vậy giọng nói so với anh còn kiên quyết hơn, "Em không cần."

"Bà xã, em phải biết nội y của em có quan hệ đến quyền lợi của anh, cái này nhất định phải nghe theo ý kiến của anh." Anh cười đến xấu xa, cúi đầu ở bên tai cô thở ra nhiệt khí, cực kỳ yêu thích phản ứng ngượng ngùng lại cố tỏ ra mạnh mẽ của cô. Con ngươi màu sắc bỗng chốc chuyển đen. Từ góc độ này anh có thể nhìn rõ ràng khe ngực đến mê người của cô, đặt tay ở trên eo cô chính là cách để điều chỉnh lại ý thức.

Ôn Ngọc Thanh nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh, lại bị dục vọng trong mắt anh hù doạ, vội vàng đưa mắt hướng tới một cái quầy hàng khác, các loại quần áo đủ thể loại.

"Bà xã, chúng ta về nhà thôi." Âm thanh khàn khàn đè nén dục vọng.

Về nhà? Cô ngu mới trở về, hiện tại dù trời sập xuống cô cũng muốn tiếp tục mua quần áo.

"Bộ đồ kia cũng không tệ." Giả bộ vui mừng nhìn về phía một bộ quần áo, cô cố gắng tránh xa anh.

Trốn được trong phòng thử áo, ngực cô đập thình thịch, bình phục lại tâm trạng, lại thất vọng khi phát hiện mình rất khó chống lại khi Sở Thiên Hàn dịu dàng.

Cô làm sao nhất thời hồ đồ lại ký bản hợp đồng đó? Cho dù thù lao hậu hĩnh thế nào, cũng không nên ký. Cô buồn bực nhìn bộ đồ trên tay. Thử đồ? Một chút hứng thú không có.

Cốc cốc. . . . . . Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, người gõ tương đối cố chấp.

"Bà xã, em tính ở bên trong tới đêm sao?"

"Xong ngay đây." Ôn Ngọc Thanh không nhịn được thấp giọng nguyền rủa. Người này một chút tính nhẫn nại cũng không có, không biết rằng một cô gái phải mất bao nhiêu thời gian để thay đồ sao?

Khi cửa phòng thử đồ từ từ mở ra thì Sở Thiên Hàn ngây người, ánh mắt kinh ngạc lại khó có thể tin.

Áo trắng không tay bo ngang hông, cổ áo dạng đơn giản giữa được thiết kế gợi cảm; quần áo được cắt may vừa người quần dài ống thẳng màu xanh da trời, bên hông phối hợp với sợi xích bạc nguyên chất, trông rất đáng yêu; chân đi một đôi giày cao gót có đai màu trắng gạo, cả người dường như thoát tục.

Khóe miệng không tự chủ nhếch lên, toàn bộ tế bào trên cơ thể như nhảy múa. Anh quả nhiên là nhặt được bảo bối, ở trên người của cô vĩnh viễn có thể làm anh thấy ngạc nhiên.

"Nhìn được không?" Cô hỏi có chút thận trọng, mặc dù mình rất vừa lòng, nhưng vẫn muốn được nghe ý kiến đồng ý của anh.

"Cực kỳ xinh đẹp." Anh cho cô một cái ôm nhiệt tình, thuận tiện đặt lên mặt cô một cái hôn.

Cô tức giận trừng mắt nhìn anh. Này sắc lang, lúc nào cũng nghĩ tới việc sàm sỡ cô, thật là hạ lưu.

"Em là bà xã của anh mà." Anh cười hài lòng lại làm càn.

"Anh không cần phải nhắc lại sai lầm của em đâu." Nghĩ đến bản hợp đồng đó cô liền đau lòng, biết vậy đã chẳng làm, nếu như ngày đó không vào Sở gia, tất cả cũng sẽ không như bây giờ, cô vẫn có thể sống cuộc sống bình thường của mình.

"Đây là sự sỉ nhục đối với anh." Anh nhíu mày, không thích cô dùng lý do này để thoái thác. Anh là người đàn ông độc thân hoàng kim, trong thương trường không ít những ông chủ lớn muốn anh làm con rể, là chàng bạch mã hoàng tử của bao cô gái.

Ôn Ngọc Thanh mấp máy môi, không nặng không nhẹ lầu bầu một tiếng, "Đó cũng là bản thân tự chuốc phiền toái."

Anh cười, "Nói không sai, đúng là tự chuốc phiền." Chỉ có điều, anh rất hài lòng với quyết định sáng suốt của mình lúc đó, cô tạo cho anh cảm giác hạnh phúc vui vẻ mà từ trước đến nay chưa từ có.

Nhìn túi lớn túi nhỏ trên xe, Ôn Ngọc Thanh lặng lẽ làm mặt quỷ. Cô hình như có chút quá đáng, mua nhiều đồ như vậy, hơn nữa cô khẳng định bên trong có hơn phân nửa căn bản cũng sẽ không dùng đến. Lãng phí là một tội ác, trong lòng cô hướng về thượng đế sám hối ba giây.

"Chúng ta đi uống trà buổi trưa, em muốn uống cái gì?"

"Em muốn về, mệt chết đi." Cô xoa xoa mắt.

"Phụ nữ đi dạo phố không phải sẽ không biết mệt mỏi sao?" Anh cười, có chút giễu cợt, nhìn bộ dạng chân mày cô nhíu lại tựa như một con mèo Ba Tư ỉu xìu, lười nhác đến mê người.

Ôn Ngọc Thanh lườm anh một cái, đem mặt quay sang hướng khác, "Em không quen đi giày cao gót." Đều là do anh làm hại, vì muốn cô mặc bộ đồ mới kia nên đã mua đôi giày cao sáu phân! Quả thật giống như đi cà kheo, mặc dù nhìn qua dáng người thon dài, nhưng rất là đau.

"Không phải vì làm đẹp mà mọi phụ nữ đều chịu hi sinh sao?"

"Nhưng phải xem đối tượng hi sinh là ai." Cô tặng anh một cái nhìn xem thường.

"A?" Anh nhíu mày, giống như liếc cô một cái.

"Chưa từng nghe qua phụ nữ vì mình xinh đẹp mà vui vẻ sao?"

"Thứ cho anh nông cạn, hình như chỉ có phụ nữ vì mình xinh đẹp mà vui vẻ."

"Hừ, cũng thế kỷ hai mươi mốt rồi, anh nghĩ rằng phái nữ bọn em sẽ không tiến bộ sao?"

"Cũng có đạo lý."

"Sự thật chứ sao." Cô nhìn xe đi vào cửa hàng, nhanh chóng dừng ở cửa một toà cao ốc văn phòng mười mấy tầng xa hoa.

Ánh mắt cô chợt hiện lên, không biến sắc tạo một nụ cười yếu ớt, "Gần đây anh có đi bệnh viện để kiểm tra thân thể không?"

"Không có."

"Vậy thì khó trách." Cô như tỉnh ngộ, hiểu rõ gật đầu.

"Tại sao anh cảm thấy lời nói của em chứa đầy hàm ý?" Hơn nữa tuyệt đối không phải là ý tốt.

Cô đưa tay vỗ vỗ vai anh, nụ cười rất thương hại, "Em chỉ là thương tiếc thay anh."

"Thương tiếc?" Lúc này anh cảm thấy điều mờ ám.

"Đúng," cô rất nghiêm túc gật đầu, mặt thành khẩn, "Tuổi còn trẻ đã mắc bệnh, chưa già đã ngốc, thật là trời cao đố kỵ anh tài." Cuối cùng thở dài.

Sở Thiên Hàn ánh mắt lạnh lùng bắt đầu run rẩy. Chưa già đã ngốc? Cô thật đúng là can đảm.

"Nhìn mặt anh cực kỳ tức giận, nhưng nếu như anh không phải là ngốc, làm sao lại lái xe tới đây?"

"Nơi này thế nào?"

"Đây là Sở gia sao?"

"Không phải."

"Vậy thì rõ ràng là ngốc, chúng ta rõ ràng nói là trở về nhà, anh lại lái xe đến công ty, không phải là đầu óc có vấn đề thì là gì?" Cô nhíu mày chất vấn.

"Em sợ đến công ty Sở gia à?" Anh cười suy nghĩ.

"Sở đại công tử, cần em nhắc nhở phần kỳ hạn của hợp đồng không? Em không nghĩ hai tháng sau nhìn trên báo thấy 『 Người phụ nữ bị Sở gia bỏ rơi 』 cái này sẽ trở thành tiêu đề chấn động." Cô sẽ tức đến xuất huyết bên trong mất.

"Anh nhớ rằng giá trị bản thân cũng không tệ, sao em trốn anh như trốn bệnh dịch vậy?" anh vuốt cằm, có chút nghi hoặc nhìn cô.

Ôn Ngọc Thanh dừng lại động tác đóng cửa, rất nghiêm túc nhìn anh, "Về bất cứ mức độ nào mà nói, đều là ôn dịch." Nói xong, dùng sức đóng sầm cửa xe, xoay người rời đi, cô điên rồi mới đi theo anh vào Sở thị.

"Đừng đi nhanh như vậy." Nhìn cô bước nhanh, Sở Thiên Hàn cảm thấy vô lực. Cô quả nhiên rất đặc biệt, anh vừa anh tuấn nhiều tiền, tài mạo song toàn, đốt đèn lồng tìm khắp không kiếm được, cô lại có thể chẳng thèm để ý? Mặc dù anh từ trước đến giờ không thích bị phụ nữ làm phiền, nhưng bị một người phụ nữ mình thích không để ý, lại cảm thấy không thoải mái, mà bình thường ai làm anh không thoải mái, kết quả người đó nhất định sẽ không được sống dễ chịu.