Tổng Giám Đốc Gặp Nạn

Chương 2




"Quỷ đến rồi! Chúng ta nhanh chóng núp đi!" Đan Kỳ gọi, một cô bé và hai cậu bé lập tức giải tán, núp vào các bụi hoa cây cảnh.

Trong sân nhà rộng lớn ngay lập tức trở nên yên tĩnh, có lẽ có một chút âm thanh của trẻ con và trong biệt thự truyền ra giọng người lớn nói chuyện cười đùa với tiếng nhạc êm ái. Cùng lúc đó là tiếng của một cô bé tám tuổi đang đếm số, cô là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong nhóm.

Cô bé làm quỷ, mắt được che lại bằng một miếng vải thêu hoa, đứng yên dựa vào cây cột nhà to lớn của biệt thự, giọng nói mềm mại đếm: "96, 97, 98, 99, 100. Mình đến bắt đây!" Cô bé liền xoay người, hai tay lần mò, chân chậm rãi đi về phía trước.

Cô bé núp trong bụi cây, hướng về phía bên cạnh ngoắc ngoắc đầu ngón tay nho nhỏ, ngay sau đó hai cậu bé đến gần phía cô, đầu của cô hơi nghiêng về một phía, ra hiệu cho bọn họ đi theo cô.

Cô bé làm quỷ dựa vào cảm giác ở lòng bàn chân, vểnh tai, bước từng bước về phía trước dọc theo đường mòn gạch đá; nếu không cẩn thận, cô có thể sẽ rơi xuống hồ bơi bên cạnh.

Tuổi tuy nhỏ nhưng cô là chuyên gia làm quỷ, bởi vì mỗi lần chơi cô chỉ có thể làm quỷ.

Đan Kỳ, cô bé mười tuổi núp ở trong bụi cây dẫn hai cậu bé dọc theo bụi cây, nhẹ nhàng đi về phía lưng của cô bé làm quỷ.

"Đan Kỳ, em đi đến gần như vậy sẽ bị nó phát hiện." Sử Đan Ny mười ba tuổi nói trong lúc đưa miếng đồ ăn vào trong miệng.

"Anh Tử Hiên, chúng ta đẩy nó xuống hồ bơi được không?" trên khuôn mặt xinh đẹp của đứa con lai Sử Đan Kỳ lộ ra nụ cười xảo quyệt, tàn nhang trên mặt dường như cũng kích động không dứt.

"Không được, sẽ bị cha mắng. Cha nói nếu bắt nạt nó, sẽ cho chúng ta ăn đồ ăn Trung Quốc." Chính là măng xào thịt xé nhỏ.

"Anh yên tâm, mẹ sẽ không để cho chúng ta ăn đồ ăn Trung Quốc, mẹ sẽ làm đồ ăn Tây cho chúng ta." Cha chỉ thích dạy bảo thôi!

"Đan Ny, em sợ cái gì? anh đồng ý." Vệ Tử Hiên, đại thiếu gia của căn biệt thự này, đã mười sáu tuổi, là đứa lớn nhất trong nhóm.

Sử Đan Ny suy nghĩ một chút, lại đưa một miếng đồ ăn vào miệng, sau đó mạnh mẽ lắc đầu, quai hàm mập mạp theo đó mà lay động kịch liệt, "Em thấy vẫn không cần, đồ ăn Trung Quốc thật khó ăn."

"Không cần?" Sử Đan Kỳ hoài nghi nhìn anh trai một cách tinh quái, con ngươi xinh đẹp xoay chuyển, “Anh không phải là không thích nó sao?"

"Anh không thích nó làm vợ tương lai của anh, nhưng nó không nhất định phải chết. Ngộ nhỡ nó bị chết đuối, hai chúng ta sẽ bị ảnh hưởng." Lớn hơn Đan Kỳ ba tuổi, nên suy nghĩ khá hơn một chút.

"Sẽ không chết đuối đâu. Chúng ta đẩy nó xuống rồi lại hô cứu mạng, nó nhiều lắm là bị uống một ít nước, sẽ không chết đuối." Sử Đan Kỳ nói, với thói quen luôn luôn kiêu căng, thích nhất ỷ thế bắt nạt người.

"Vậy đi, em sợ cái gì?" Vệ Tử Hiên nói theo phụ họa. Hắn rất thích Sử Đan Kỳ, chỉ cần cô nói, hắn đều nói được.

Sử Đan Ny nhìn em gái, rồi nhìn Vệ Tử Hiên, hắn luôn luôn không có chủ kiến, không chịu nổi lời thuyết phục của hai người, há miệng to cắn bánh bao, mập mờ không rõ nói: "Được, nhưng phải nhẹ nhàng đấy." hắn vẫn có chút lo lắng.

Có anh trai cùng phạm tội, bị đánh bị mắng cũng có bạn, Sử Đan Kỳ dẫn hai người hướng sau lưng cô bé làm quỷ, nổ lực đẩy ——

Bùm! Cô bé làm quỷ rơi xuống hồ bơi.

"Ô. . . . . . Ừng ực ừng ực. . . . . . Ô. . . . . . Ừng ực ừng ực. . . . . ."

Đôi tay nhỏ của cô bé liều mạng đập nước, cô nghĩ muốn hô cứu mạng nhưng nước không ngừng đổ vào trong miệng, để cho cô không cách nào phát ra tiếng kêu cứu. Mắt bị che, tay không bắt được vật nào có thể dựa vào, để cho cô sợ hãi đến sắp ngất.

"Cứu mạng! Có người rơi xuống hồ bơi!" Sử Đan Kỳ kêu theo kế hoạch ban đầu, sau đó ba người trơ mắt nhìn cô bé đau khổ giãy giụa.

Sử Đan Kỳ kêu thêm mấy lần vẫn không thấy người lớn nào từ trong biệt thự đi ra, vẫn như cũ, từng đợt nói chuyện cười đùa cùng tiếng nhạc êm ái truyền ra ngoài.

Đôi tay nhỏ của cô bé vẫn liều mạng đập nước, dần dần trở nên yếu đuối, thân thể lúc chìm lúc nổi.

Sử Đan Ny sợ hãi, liều mạng nắm đồ ăn cho vào miệng, "Đan Kỳ, nó sắp chết, làm sao bây giờ?"

“Anh nhanh đi gọi cha, nhanh đi." Sử Đan Kỳ cũng sợ hãi, không nghĩ tới chuyện lại xảy ra ngoài dự đoán của cô.

"Anh không dám đi, em đi gọi đi." Đánh chết hắn, hắn cũng không dám đi, bởi vì đi sẽ chết nhanh hơn.

"Anh là anh trai, anh nên đi."

"Là em nói muốn đẩy nó, em đi."

"Anh không có phản đối, anh đi."

"Em mới nên đi."

Hai người đùn việc cho nhau, cuối cùng nhìn về phía Vệ Tử Hiên.

"Anh cũng không đi, bà nội sẽ đánh ta chết." Vệ Tử Hiên xoay người chạy đi.

Sử Đan Ny cùng Sử Đan Kỳ đưa mắt nhìn bóng lưng Vệ Tử Hiên rời đi, sau đó hướng hồ bơi nhìn, chỉ thấy cô bé làm quỷ dưới nước nhấp nhô, đã không còn giãy giụa.

"Nó thật sự chết rồi, nó biến thành quỷ thật rồi, chúng ta đi trốn nhanh, cha sẽ đánh chúng ta chết." Hai anh em liếc mắt một cái, vội vàng chạy mất.

Nhị thiếu gia của căn biệt thự—— Vệ Tử Câu mười lăm tuổi, từ ban công lầu hai nhìn thấy một màn này, nhanh chóng xuống lầu, băng qua đại sảnh, không làm kinh động bất kỳ ai, một mình đi đến cạnh hồ bơi, nhảy xuống phát ra một tiếng bùm. Hắn bơi xuống dưới đáy, đem cô kéo lên bờ, để cho cô nằm ngang.

Tại sao hắn không đi cầu cứu người lớn?

Bởi vì hắn vừa mới học hô hấp nhân tạo, không tin kỹ thuật hô hấp có tác dụng, đang lo không có đối tượng luyện tập, cô bé này vừa đúng lúc có thể để cho hắn luyện tập thực tế.

Siết chặt mũi của cô, thổi hơi vào trong miệng cô, hai tay đặt lên ngực cô đè xuống, hắn làm chính xác những bước hô hấp nhân tạo mới vừa học được.

Động tác không biết đã được lập lại mấy lần, hô hấp nhân tạo rốt cuộc cũng có tác dụng, cô bé tỉnh lại và ho ra rất nhiều nước.

"Thật sự có tác dụng?" Vệ Tử Câu không thể tin.

"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Ô. . . . . . Mẹ. . . . . ." Cô bé khôi phục lại ý thức, liền tháo ra miếng vải quấn trên mắt và khóc.

"Em không có chết, đừng khóc, là tôi cứu em." Vệ Tử Câu nói, lúc này hắn có cảm giác mình như một vị anh hùng vẻ vang được vạn người ngưỡng mộ.

Đôi mắt đầy nước mắt của cô mơ màng nhìn hắn, cũng coi hắn như là anh hùng, bởi vì thiếu gia tiểu thư trong nhà chỉ biết bắt nạt cô, thế nhưng hắn lại cứu cô.

Cô thật sự không thích cùng bọn họ chơi đùa, bọn họ luôn bắt nạt cô, nhưng cha lại rất thích để cho cô ở chung một chỗ cùng bọn họ, còn nói muốn cô trở thành vợ của Sử Đan Ny mập mạp, cô cảm thấy mình giống như cô tiên Thumbelina đi với chuột đồng vậy.

Cô hít hít nước mũi hỏi: "Vậy anh là ân nhân cứu mạng của tôi sao?"

Vệ Tử Câu chần chờ một lát, “Cho là vậy đi."

"Vậy anh muốn tôi báo đáp anh thế nào?" cô hỏi tiếp.

Vệ Tử Câu kinh ngạc vì cô còn nhỏ tuổi mà có thể nói ra những lời này, "Cô xem tivi nhiều lắm sao? Lời này của cô là học được trên tivi à?"

Cô lắc đầu, "Tôi thường nghe chú Sử nói với cha, chú ấy nói ông ấy có ân phải trả. Vậy còn anh? Anh muốn tôi báo đáp anh như thế nào?"

"Như thế nào báo đáp tôi?" Vệ Tử Câu hỏi ngược lại mình, mặc dù hắn sẽ không thấy chết mà không cứu, nhưng muốn lấy cô làm đối tượng thí nghiệm nhiều hơn.

"Tử Câu." Lúc này, Vệ lão phu nhân đi đến cạnh hồ bơi.

"Cháu không ở cùng Đan Ny và Đan Kỳ sao? Cháu không phải vẫn trông mong Đan Kỳ, thế nào mà từ trên lầu đi xuống?"

Vệ lão phu nhân hỏi xong, mới chú ý đến cô bé ướt nhẹp bên cạnh, "Cháu không phải là con gái của tài xế trong nhà chú Sử sao? Hai đứa làm sao mà toàn thân ướt nhẹp như vậy?"

"Cô ấy rơi xuống hồ bơi, là cháu cứu cô ấy lên." Vệ Tử Câu không nói ra Sử Đan Kỳ ba người bọn họ đẩy cô xuống hồ bơi, hắn sợ chú Sử sẽ trách phạt Sử Đan Kỳ, hắn thích Sử Đan Kỳ.

"Cháu thật dũng cảm, may mắn không phải Đan Ny hay Đan Kỳ té xuống. Đan kỳ bọn họ sẽ phải đi xa, sao cháu không đem thời gian chơi đùa cùng bọn họ? Bà nội biết anh em các cháu cũng thích Đan Kỳ." Vệ lão phu nhân dùng lược chải tóc đang nhỏ nước của cháu trai hỏi.

"Bà nội, cháu không muốn chơi đùa cùng bọn họ, đã mười mấy tuổi rồi, còn chơi trốn tìm, trò chơi bắt nạt người." Vệ Tử Câu tự mình cho ý kiến, dù vậy hắn vẫn mong đợi Đan Kỳ đến.

"Tử Câu, bà nội mới vừa cùng chú Sử nói chuyện, tương lai sẽ để cho Đan Kỳ làm dâu Vệ gia, chú ấy đã đáp ứng." con trai và con dâu cùng mất mạng trong một vụ tai nạn xe, sợ sẽ không thấy được cháu trai kết hôn, bà chỉ có thể sắp đặt trước.

"Bà nội, Đan Kỳ muốn làm dâu người nào trong nhà chúng ta?" Bọn họ có hai người, ai cũng thích Đan Kỳ, cũng không thể một vợ hai chồng.

"Để cho công bằng, trong hai anh em người nào có năng lực lên làm tổng giám đốc tập đoàn xây dựng Vệ thị, Đan Kỳ sẽ gả cho người đó."

Vệ Tử Câu trầm mặc không nói, đưa mắt đặt trên mặt nước của hồ bơi, mê mang mờ mịt.

Vệ lão phu nhân không đoán ra ý định của cháu trai, chỉ có thể nói ra lời trong lòng: "Tử câu, cháu biết bà nội đem toàn bộ hi vọng đặt ở trên người cháu, anh cháu không hiểu chuyện, không chững chạc bằng cháu, đáp ứng bà nội, cháu nhất định phải lên làm tổng giám đốc, khiến cho tập đoàn Vệ thị ngày càng lớn mạnh."

"Bà nội, cháu đáp ứng bà, cháu sẽ không phụ lòng bà." Vệ Tử Câu dắt Vệ lão phu nhân đi trở về biệt thự, chỉ mới mười lăm tuổi, hắn đã có sự tự tin cùng khí thế của vương giả.

Cô bé bị bỏ lại ở hồ bơi, mặc dù không nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng trong thâm tâm nhỏ bé đó đã lặng lẽ ghi nhớ tên tuổi của ân nhân cứu mạng.

Tử Câu.