Reng...reng...reng
Tiếng chuông điện thoại của Hạ Mộc Vân kêu liên tục.
- "Alo, anh Phàm, em đây ạ".
- "Tiểu Vân, bác gái đang tiến triển không tốt, em vào viện nhanh đi".
- "Anh Phàm, anh nói sao ạ?"
........
Tại Bệnh viện Y
- "Bà Hạ đang chuyển biến xấu, người nhà đã có quyết định chưa" Bác sĩ hỏi.
- "Bác sĩ, có thể phẫu thuật cho mẹ cháu trước rồi cháu sẽ lo chi phí sau có được không ạ?"
- "Chúng tôi đã cho người nhà 1 tuần để chuẩn bị mà vẫn chưa có đủ sao, việc này tôi chúng tôi chỉ làm theo nguyên tắc" vị bác sĩ lắc đầu quay đi.
- "Tiểu Vân bình tĩnh đi em" Lưu Phàm an ủi Hạ Mộc Vân, lúc này cô thật sự suy sụp, cô bất lực vì bản thân hèn nhát của mình.
- "Em ở đây với bác gái đi, anh sẽ đi lo tiền" Lưu Phàm cũng thấy có lỗi với cô, anh không thể đứng yên nhìn Tiểu Vân mất đi người thân duy nhất như vậy được.
- "Hàn Thiên, Hàn Thiên" Hạ Mộc Vân lẩm bẩm.
- "Anh Phàm, nhờ anh ở đây với mẹ em, em đi một lúc sẽ về ngay" Nói rồi Hạ Mộc Vân quay đi chưa cần câu trả lời của Lưu Phàm.
- "Tiểu Vân, em đi đâu đấy...Tiểu Vân..".
Lưu Phàm gọi với theo nhưng vô ích, lúc nãy Tiểu Vân nhắc đến tên ai đấy, hình như là Hàn Thiên, Hàn Thiên là ai, sao Tiểu Vân lại quen biết, Lưu Phàm anh đang rất lo lắng cho cô.
.....
Tại Hàn thị
- "Cô cho tôi gặp Hàn tổng" Hạ Mộc Vân gấp gáp nói với cô thư ký lễ tân. Thư ký ngạc nhiên vì cô gái này là ai mà lại muốn gặp Hàn tổng, nhưng vẫn lịch sự đáp:
- "Cô có hẹn trước không ạ?"
- "Không, nhưng tôi đang có việc gấp cần gặp Hàn tổng, mong cô nói giúp"
- "Xin lỗi cô, tôi không thể"
- "Mong cô giúp tôi với ạ, nếu không tôi sợ không kịp mất".
- "Rất xin lỗi cô".
Hạ Mộc Vân đứng trước Hàn thị chờ Hàn Thiên để xin anh giúp đỡ, cô biết là anh, chỉ anh mới có thể giúp cô bây giờ, cô biết là anh sẽ không để yên cho cô vì chuyện đêm qua nhưng cô vẫn muốn xin anh cho cô thêm 1 cơ hội, cô đã sai rồi, Hạ Mộc Vân không kìm được nước mắt nữa rồi. 2h, 3h trôi qua Hàn Thiên vẫn không rời khỏi công ty nửa bước, nếu cứ thế này thì sẽ muộn mất.
.....
- "Tổng giám đốc, Hạ tiểu thư vẫn đang đứng chờ ở phía dưới ạ".
Khóe môi Hàn Thiên nhếch lên, chờ như thế có là gì so với anh đêm qua đâu. Chơi với tôi sao, Hạ Mộc Vân, cô nghĩ cô đủ tầm?
.....
7h tối....
Lúc này, trong công ty, bóng dáng cao lớn bước ra.
- "Hàn Thiên, xin anh, xin anh cho tôi 5 phút được nói chuyện" Hạ Mộc Vân khẩn trương khi thấy Hàn Thiên bước ra.
- "A Nam, tài liệu đã chuẩn bị xong chưa, sáng mai lập tức bay sang Canada" Hàn Thiên vẫn bàn công việc với trợ lý của mình, không quan tâm đến Hạ Mộc Vân khẩn trương phía sau.
Sáng mai anh ta đi Canada sao, vậy mẹ cô phải làm sao bây giờ.
- " Hàn tổng, Hàn tổng..."
Hạ Mộc Vân bắt 1 chiếc taxi chạy theo Hàn Thiên về đến biệt thự của hắn, cô biết đây là cơ hội cuối cùng của mình rồi, mẹ cô có được cứu sống hay không là tùy thuộc vào hắn.
Cô lẽo đẽo theo sau Hàn Thiên, thật may mắn vì anh ta cho cô theo vào trong, nhưng ngược lại anh ta lại chẳng quan tâm đến sự tồn tại và khẩn trương của cô. Cô theo hắn ta đến phòng ngủ hắn mới chịu dừng lại 1 chút.
- "Hàn tổng, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, là lỗi của tôi, xin anh cho tôi một cơ hội cuối cùng" Hạ Mộc Vân cầu xin hắn.
- " Tiểu thư cành vàng lá ngọc này là ai vậy? Chúng Ta có quen nhau sao?"
- "Hàn tổng, tôi xin anh, tôi sai rồi, tối qua là tôi nên đến, tôi sai rồi, Hàn tổng, tôi xin anh" Hạ Mộc Vân khóc nấc thành tiếng, hốc mắt đã đỏ hoe, sự ủy khuất dâng cao trong lòng.
- "Tôi không với tới tiểu thư thanh cao như cô" Hàn Thiên nhếch mép, nhàn nhã ngồi ở ghế sôfa trong phòng ngủ nhìn Hạ Mộc Vân trình bày.
- "Tôi sẽ làm theo ý anh, sẽ làm những gì anh muốn, xin anh hãy cứu mẹ tôi".
- " Tiếp".
- "Tôi..tôi sẽ..ngủ với... anh.." Hạ Mộc Vân khó khăn nói ra, nước mắt ủy khuất cũng rơi càng nhiều.
- "Nhưng tôi không muốn" Hàn Thiên lạnh lùng nói.
Hạ Mộc Vân bất ngờ, cô không biết làm sao:
- " Hôm qua anh vừa bảo là muốn tôi 1 đêm cơ mà, tại sao...."
- " Cô nghĩ cô là ai, hôm qua bản thân có chút hứng thú, hôm nay thấy con điếm bẩn thỉu làm việc trong hộp đêm phục vụ biết bao nhiêu đàn ông như cô lại chỉ thấy buồn nôn, cô chọc giận sai người rồi" Hàn Thiên khinh bỉ nhìn cô nói.
Hạ Mộc Vân nghẹn ngào:
- "Vậy, xem như anh...mua tôi 1 đêm, 1 đêm anh... cho tôi 5 vạn tệ... được không?"
Hạ Mộc Vân nén nước mắt nhục nhã nói, cô bị anh tổn thương đến cùng cực, bản thân cô rơi vào kết cục hôm nay thật không thể ngờ tới.
- "Vậy phải xem con điếm như cô làm được gì mới xứng với 5 vạn bỏ ra chứ".
Hạ Mộc Vân khó hiểu nhìn lên Hàn Thiên lãnh khốc phía ghế sôfa:
- "Bắt đầu đi" Hàn Thiên thấp giọng ra lệnh