Edit: V.O
"Cô có biết cô vừa mới làm gì không?" Bạch Thận Ngôn rống cô.
Cho tới bây giờ, y vẫn còn nghĩ mà sợ.
Nếu vừa rồi tài xế không phản ứng kịp lúc, chiếc xe kia đã sớm tông Thịnh Thiên Kim rồi.
Rốt cuộc cô có chút đầu óc nào không!
Thịnh Thiên Kim bị rống có chút mông lung.
Cô không nghĩ tới, Bạch Thận Ngôn sẽ giận như vậy.
"Tôi..."
Cô há miệng, kết quả lại bị Bạch Thận Ngôn trừng cho ngậm lại.
Lúc này, tài xế đi đến hỏi.
Bạch Thận Ngôn kêu tài xế lái xe đến chỗ đậu. Mà chính y, lại túm tay Thịnh Thiên Kim, kéo cô đến văn phòng trên đỉnh tòa nhà.
"Cạch..."
Bạch Thận Ngôn đóng cửa văn phòng, lúc này mới thả lỏng Thịnh Thiên Kim ra.
Thịnh Thiên Kim chớp chớp mắt, đến nay cũng chưa lấy lại tinh thần.
Cảm xúc hôm nay của Bạch Thận Ngôn, sao có chút kích động?
...
Bạch Thận Ngôn nhìn vẻ mặt Thịnh Thiên Kim mông lung, tâm tình có chút phức tạp.
Đây đúng là...
Tối hôm qua, y bị mẹ gọi về nhà họ Lục.
Trên bàn cơm, không biết sao mẹ y lại nói tới chuyện hôn nhân của y và Lục Du Sinh.
Kết quả, trên bàn cơm, Lục Du Sinh phủ nhận chuyện anh có bạn gái.
Lục lão phu nhân ngạc nhiên, hỏi cô gái ở nhà lầu nhỏ đó là ai?
Lục Du Sinh nói, đó là một hậu bối anh gặp được lúc ở nước ngoài. Bởi vì không có chỗ ở thành phố M, cho nên mới ở tạm trong nhà lầu nhỏ đó.
Lúc Bạch Thận Ngôn nghe được lời này, cả người đều nhẹ nhàng thở ra.
Y phát hiện, cho tới nay, là y hiểu lầm quan hệ giữa Thịnh Thiên Kim và Lục Du Sinh.
Như vậy nghĩ lại, dieendaanleequuydoon – V.O, thái độ gần đây của y với Thịnh Thiên Kim, hình như có chút ác liệt.
Nhưng cho dù như vậy, cũng không đè nổi phần vui sướng này trong lòng.
...
"Tìm tôi có chuyện gì?" Bạch Thận Ngôn nghiêm mặt hỏi.
Mặc dù biết là hiểu lầm, y cũng không muốn để Thịnh Thiên Kim quá đắc ý.
Cô là cô gái đắc ý thì sẽ điên cuồng.
"Ơ, à..."
Thịnh Thiên Kim lấy lại tinh thần, bỏ sự khác thường của Bạch Thận Ngôn ra khỏi đầu, nhanh chóng nói chuyện chính.
"Cô muốn hẹn tôi ăn cơm?" Bạch Thận Ngôn nghi ngờ.
"Đúng vậy."
Thịnh Thiên Kim làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt y: "Tôi muốn nhận lỗi với anh chuyện lúc trước. Anh có thể cho tôi một cơ hội không?"
Bạch Thận Ngôn yên lặng, dường như đang suy nghĩ sâu xa.
"Đến lúc đó, anh muốn hỏi cái gì, tôi cũng sẽ trả lời anh." Thịnh Thiên Kim đánh cược.
"Được." Bạch Thận Ngôn nói.
...
Thời gian hẹn hò là vào 8 giờ tối, tại khách sạn của cậu Đỗ Thiên Mỹ.
Dưới lầu là nhà hàng, mà trên lầu là khách sạn, vừa vặn thuận tiện làm việc.
8 giờ tối, Bạch Thận Ngôn đến nhà hàng.
"Ở đây!"
Thịnh Thiên Kim vẫy tay với y.
Bạch Thận Ngôn nhẹ nhàng thở ra, đi tới phía cô.
Ít nhất lần này, không phải không có một bóng người giống lần trước.
...
Bạch Thận Ngôn ngồi xuống đối diện Thịnh Thiên Kim.
Thịnh Thiên Kim cười cười với y, sau đó lại ra hiệu với người phục vụ bên cạnh.
Rất nhanh, thức ăn đủ sắc hương vị, đã được bưng lên.
Mà lúc này, người phục vụ cũng bưng rượu vang tới.
Bạch Thận Ngôn nhìn thấy bình rượu vang đó, vẻ mặt thoáng cái ngừng lại.
Thịnh Thiên Kim cười nói: "Nghe nói anh thích loại rượu này, tôi cố ý lấy từ chỗ bạn."
Người phục vụ rót rượu vang cho Bạch Thận Ngôn.
"Lần này, cô có lòng rồi." Bạch Thận Ngôn thản nhiên nói.
Thịnh Thiên Kim nheo mắt lại, nở nụ cười.
"Cô không uống?"
Bạch Thận Ngôn thấy người phục vụ rót nước trái cây cho Thịnh Thiên Kim, hỏi một câu.
"Không được! Tối nay tôi còn phải lái xe đến nhà Thiên Mỹ." Thịnh Thiên Kim nói.
Bạch Thận Ngôn nghe xong, cũng không nghĩ nhiều.