Edit: V.O
Vậy sao em phải rời khỏi đây?
Lúc Lục Du Sinh nói xong, tay cầm ly nước của Thịnh Thiên Kim không kiềm được run lẩy bẩy.
Cô ngẩng đầu, nhìn Lục Du Sinh.
Ánh mắt Lục Du Sinh cũng đúng lúc nhìn cô.
Lúc trước, từ lúc đồng ý với Bạch Thận Ngôn chuyển ra khỏi đây, cô biết sẽ có một ngày, sẽ bị Lục Du Sinh hỏi vấn đề này. Lúc đó, cô từng tưởng tượng sẽ ở tình cảnh nào, cũng từng nghĩ câu trả lời. Nhưng thực tế, lúc cô thật sự đối mặt chính diện với Lục Du Sinh, cô phát hiện hiện thực còn gian nan hơn trong tưởng tượng của cô.
"Em..."
Cô há miệng, tránh ánh mắt chằm chằm của Lục Du Sinh: "Vốn cũng chỉ tạm thời ở đây."
"Vậy chuyển đến nhà Bạch Thận Ngôn thì sao?" Lục Du Sinh nói: "Vấn đề vũ hội lần trước, em vẫn chưa trả lời anh? Có phải em chọn đứng ở bên Bạch Thận Ngôn không?"
"Em không đứng bên nào cả, em hoàn toàn không muốn tham gia vào ân oán của các anh." Thịnh Thiên Kim nói.
Lục Du Sinh nghe xong, hơi cong môi: "Nhưng, em đã tham gia vào rồi. Bây giờ, chuyện đã không còn theo ý em nữa."
Thịnh Thiên Kim nghe xong, nhíu mày.
Cô hơi ngửa người ra sau, tạo khoảng cách với Lục Du Sinh, sau đó cầm ly nước lên, uống một ngụm.
"Em không cần phải trả lời anh ngay bây giờ."
Lúc này, Lục Du Sinh vẫn ngồi ở vị trí ban đầu của anh, nhìn Thịnh Thiên Kim nói: "Tuần sau, là ngày mừng thọ 60 của ba anh. Đến lúc đó, em tới tham gia. Lúc đó, tự nhiên anh sẽ biết câu trả lời của em."
Cái gì?
Thịnh Thiên Kim khiếp sợ nhìn đối phương.
Tham gia tiệc sinh nhật của ba Lục Du Sinh?
Nếu cô không nhớ lầm, Bạch Thận Ngôn đã mời cô đi rồi.
Lục Du Sinh nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt cô, trong lòng thoáng hiểu ra, cũng không cho cô nửa cơ hội từ chối: "Thiên Kim, anh hy vọng nghe được một đáp án khiến anh vừa lòng. Nếu không nghe lời...em biết đó, anh vô cùng hy vọng ngày đó, em có thể cùng tham gia."
"..."
Thịnh Thiên Kim mím môi, nhìn anh, dieendaanleequuydoon – V.O, không nói gì.
...
Kế tiếp, Lục Du Sinh còn nói một vài chuyện khác.
Thịnh Thiên Kim ngồi đối diện, đã có chút không yên.
Cô còn đang nghĩ lời Lục Du Sinh vừa mới nói với cô.
Cô ngồi lại một lát, rồi đứng dậy cáo từ.
Lục Du Sinh tiễn cô ra nhà lầu nhỏ.
Anh đứng cạnh tường gạch màu đỏ sẫm, tay đút túi quần, mỉm cười nhìn cô: "Thiên Kim, chuyện anh vừa nói, em phải suy nghĩ kỹ."
Thịnh Thiên Kim không mở miệng, gật đầu với anh, chuẩn bị đi về.
"Em cho là, Bạch Thận Ngôn bảo vệ được em sao?"
Lúc cô xoay người, đi tới cổng, phía sau vang lên giọng Lục Du Sinh.
Thịnh Thiên Kim nghe nói thế, bước chân hơi dừng lại, chỉ nghe Lục Du Sinh nói tiếp: "Bạch Thận Ngôn cũng sắp thân mình khó giữ. Em cho là, cậu ta có thể bảo vệ được em sao?"
"Anh có ý gì?"
Thịnh Thiên Kim quay đầu lại, nhìn chằm chằm anh.
Lục Du Sinh lại mỉm cười, xua tay với cô, cũng không nói nhiều.
Thịnh Thiên Kim nhìn nụ cười mỉm của anh, trong lòng sinh ra vài khủng hoảng vô cớ.
...
Cô không tiếp tục hỏi nữa, mà là bước nhanh ra ngoài.
Chờ lúc cô lên xe, lập tức bấm gọi cho Bạch Thận Ngôn.
"Alo."
Lúc giọng Bạch Thận Ngôn truyền đến thông qua điện thoại, đột nhiên lòng Thịnh Thiên Kim lại ổn định lại.
"Là em." Thịnh Thiên Kim nói.
"Mọi chuyện xong rồi à?"
"Ừm."
"Vậy em về đi. Hôm nay anh sẽ về sớm một chút."
"Được."