“Cho chị một Bagrationi”- giọng nói vô hồn của một mĩ nhân xinh đẹp vang lên trong quầy bar Kiss, một bar rất đặc biệt, tầng trên dành cho những ai thích sự ồn ào, còn phía dưới là một nơi yên bình, nhẹ nhàng.
Mĩ nhân ngồi vắt chân, một tay chống lên má, tay kia đung đưa ly rượu đỏ như máu, ánh mắt có phần ma mị, bộ váy đỏ mận ôm sát thân người nóng bỏng, tôn lên những đường cong quyến rũ. Mái tóc dài uốn xoăn lọn to một cách tinh tế, một vài sợi còn ôm theo khuôn mặt tà mị kia, nhuộm màu đỏ hung. Đến cả đôi môi mỏng manh khêu gợi cũng được tô màu đỏ. Dưới chân, đôi Givenchy cao ngất cũng nguyên màu đỏ khiến nhìn tổng thể, ai cũng có chút lành lạnh trong lòng, nhưng không thể tháo đi ánh mắt dán trên người cô xuống.
Cặp mắt to kia màu nâu sâu thẳm, nhưng nếu để ý lâu, hơi rượu nóng lại khiến đôi mắt có chút xám khói, như một yêu tinh quyến rũ động lòng người, nhưng lại chứa đựng bao sự u buồn của chủ nhân. Ly rượu cạn sạch.
“Chị Hiểu Nhi, chị dùng Remy Martin nhé, đừng uống quá nhiều Bagrationi.”- Tuấn Kì nói với cô, ánh mắt, lời nói lộ rõ vẻ quan tâm.
Ngước đôi mắt vô hồn lên, Bạch Nhã Hiểu Nhi gật đầu:
“Được.”
Bầu không khí trong phòng bàn ngay gần đó quả là âm u, nhưng chứa đựng một ánh mắt sẵn sàng cho đối tượng tình một đêm.
“Lão đại, cậu chắc chắn chứ? Đó là tiểu khu Giang An đấy, cậu liều quá.”- Trịnh Đăng Hải hỏi nhỏ, đôi tay run run cầm một tờ giấy và một ly Hennessy Paradis Imperia.
“Chắc chắn, loại như cô ta rất đáng đầu tư.”- một cái gật đầu kiên quyết, hai tay đẩy hai cô gái đang dính chặt lên người. Hắn cảm thấy mĩ nữ mang trên người toàn một màu đỏ kia thật cuốn hút, và khuôn mặt ấy dường như rất quen, như là đã từng gặp ở đâu đó rồi. Và hắn chính là Âu Dương Đại An- kẻ khiến bao người ngưỡng mộ. Khuôn mặt hắn, ngũ quan cân đối, lông mày rậm, mắt sâu, đôi môi nở nụ cười khó nhận ra. Đẹp trai như vậy, lại trẻ tuổi, thành đạt, hắn không tin có người nào dám từ chối.
“Haiz, có vẻ sẽ khó khăn đây.”- Trịnh Đăng Hải quay đi và đi đến chỗ Bạch Nhã Hiểu Nhi.
Hai cô gái cầm tiền của Âu Dương Đại An xong, ngúng nguẩy bước đi, trước khi ra khỏi phòng còn nháy mắt đưa tình với hắn. Khi đi qua chỗ Bạch Nhã Hiểu Nhi, hai cô gái nhìn nhau lắc đầu:
“Hẳn chị ấy sẽ không đồng ý đâu.”
“Phải đấy, chị ấy chỉ có Doãn Hạo Thiên thôi.”
Bầu không khí im lặng, quỷ dị, làm người khác không khỏi rùng mình. Bạch Nhã Hiểu Nhi lướt ánh mắt xung quanh ly rượu, đầu óc trống rỗng. Hai năm nay cô sống cuộc sống thế này, dù muốn thoát ra cũng khó.
“Thưa cô”- Trịnh Đăng Hải tới bên cạnh Bạch Nhã Hiểu Nhi, đặt ly rượu vàng óng xuống bàn-“Tổng giám đốc của chúng tôi có một lời mời với cô.”
Đưa ra tờ giấy, Bạch Nhã Hiểu Nhi từ từ nhìn Trịnh Đăng Hải, rồi lại nhìn ly rượu vừa đặt xuống, miệng lẩm nhẩm “Hennessy Paradise Imperial”. Từ nhỏ tới lớn, cô đã thông thuộc tên mọi loại rượu và vị của nó, nên chỉ cần liếc qua hoặc để ý một chút sẽ nhận ra ngay. Ánh mắt đong đưa khiến Trịnh Đăng Hải như bị điện giật. sao cô gái này có ánh mắt đẹp vậy chứ? Hay do anh ta uống say nên nhìn ra mắt cô có thể đổi màu?
Thấy Trịnh Đăng Hải nhìn chằm chằm, Bạch Nhã Hiểu Nhi thấy không được tự nhiên lắm, cô mở tờ giấy. Bên trong là dòng chữ rất đẹp:
“Nếu ngủ với tôi đêm nay, căn biệt thự trong tiểu khu Giang An là của em. Nếu đồng ý, hãy tới phòng bàn bên tay phải em, gian thứ nhất.”
Âu Dương Đại An ngồi quan sát từng cử chỉ, hành động của Bạch Nhã Hiểu Nhi. Chỗ cô cách phòng anh chỉ khoảng sáu mét, anh rất rõ thấy được cặp lông mày của cô khẽ nhíu lại rồi lại giãn ra. Đôi môi khé giương lên làm anh hận không thể hôn lấy ngay lập tức. Thỉnh thoảng anh vẫn hay tới đây, sao chưa thấy mĩ nữ này bao giờ?
“Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ?”- Bạch Nhã Hiểu Nhi thầm nghĩ. Nhà của cô trong tiểu khu Tinh Anh, chả hơn gấp vạn lần Giang An. Cô cần quái gì chứ? Nhưng tuy nhiên cũng nên đáp trả hợp lý.
Nhấp một chút rượu, động tác nhẹ nhàng mà quyến rũ, đôi môi mỏng hờ hững đặt trên miệng ly. Âu Dương Đại An lúc này mong rằng hắn chính là ly rượu kia, để được cô nâng niu, đặt lên môi đỏ rực. Trong người Âu Dương Đại An bây giờ bỗng nóng lên. Trời đất, chỉ là nhìn một nữ nhân uống rượu, sao cơ thể lại phản ứng dữ dội vậy?
Đặt tờ giấy xuống dưới ly, Bạch Nhã Hiểu Nhi nhẹ nhàng bỏ chân xuống, đứng đậy và đi về phía phòng bàn mà trong giấy đã ghi. Đôi chân dài bước đi như một siêu mẫu chuyên nghiệp. Trịnh Đăng Hải vẫn đang sững sờ vì cô gái kì lạ đó.
Cô ta, rõ ràng là không hề trang điểm, sao vẫn đẹp vậy? Trước kia, tình nhân của Âu Dương Đại An hay những nữ nhân đã gặp qua, đều trang điểm rất đậm, nếu vớ được cô gái trên mặt không tì vết thì Trịnh Đăng Hải và Âu Dương Đại An lại tự hỏi có phải họ thiếu thốn đến mức không mua nổi gương không? Còn cô gái hôm nay, môi chỉ có son đỏ, ngoài ra, trên mặt không gợn một chút phấn nào.
Vén tấm rèm cửa, không khí trong đây thật dễ khiến người khác có liên tưởng ‘sắc’ rất đậm, ghế salon dài, đèn lờ mờ, hương hoa thơm vừa phải, lại chỉ có một nam một nữ, liệu chuyện gì có thể xảy ra?
Trước mặt Bạch Nhã Hiểu Nhi là một nam nhân dung mạo tuấn tú khác thường, khí tỏa ra mang đậm sự bá đạo. Ánh mắt sâu thẳm của Âu Dương Đại An quét qua thân thể quyến rũ của Bạch Nhã Hiểu Nhi. Hai tay hắn quàng lên ghế, miệng hơi mỉm cười một chút, đầu hơi nghiêng tỏ ý hài lòng vì cô đã đồng ý. Đôi chân dài cường ngạo gác lên.
Bạch Nhã Hiểu Nhi đến trước mặt Âu Dương Đại An, lúc này cái eo mảnh khảnh đang ở ngay trước mắt anh. Cô từ từ cúi xuống, bộ ngức lấp ló sau cổ ren, khe sâu thăm thẳm như mời mọc, thoáng có thể thấy hình săm nhỏ hình bướm trên đó, quả là gợi tình mê người. Đôi môi cô khẽ nhướng lên, phát ra âm thanh khe khẽ:
“Tôi… bị AIDS”- cặp mắt lạnh lẽo hơi cong lên, khi nói, bàn tay Bạch Nhã Hiểu Nhi khẽ vuốt từ cổ Âu Dương Đại An xuống ngực, cầm carvat lên, khẽ hôn vào đó rồi thả xuống. Cô mỉm cười rồi đứng thẳng dậy, quay đầu đi thẳng.
Khi Bạch Nhã Hiểu Nhi đi ra, Trịnh Đăng Hải không khỏi bất ngờ, anh ta tưởng cô đã đồng ý rồi mà? Vội vã trở vào. Khi đi qua Bạch Nhã Hiểu Nhi còn thấy cô nở một nụ cười nửa miệng lạnh đến không ngờ.
“Lão đại, rốt cục có chuyện gì? Hay cô ta có vấn đề à?”- Trịnh Đăng Hải run run.
“Không sao, cô ta nói cô ta bị AIDS.”- Âu Dương Đại An cười, tay mân mê ly Hennessy.
“Cái gì? Liệu có thật không? Tôi thấy cách cô ta cười lạnh khi đi qua tôi khả nghi lắm.”
“Thực thú vị. Tôi đương nhiên không tin. Cô ta chỉ nói vậy thôi. Cách đấy rất hữu dụng để từ chối”- Âu Dương Đại An ngửa đầu ra-“tôi không tin là mình sẽ không lôi được cô ta lên giường, ít nhất là một đêm.”
Trước giờ, Âu Dương Đại An chưa gặp được cô gái nào dám từ chối sức quyến rũ của mình, giờ thì thấy rồi. Hắn cầm chiếc carvat lên, mùi hương thoang thoảng của Bạch Nhã Hiểu Nhi vẫn còn lưu lại mãi không bay đi, hắn khẽ cười, một nụ cười ma quỷ.
“Ơ này, hay cô ta định ‘thả con săn sắt, bắt con cá rô’? tôi nghi lắm.”- Trịnh Đăng Hải nghiêng ngả, giọng nói có ý cười.
“Không thể, như vậy thật thì quá liều lĩnh. Cô ta chắc chắn biết chẳng ai dám dây vào người bị AIDS”- Âu Dương Đại An hướng cặp mắt đen nháy ra ngoài- “Cậu có thấy cô ta có đôi mắt rất đẹp không? Khi nãy ở đây hơi tối nhưng tôi cũng lơ mơ nhận thấy.”- Lúc ấy Âu Dương Đại An thật sự ngạc nhiên, hẳn là to tròn nhưng lại rất sáng, hơn nữa lại có thể thấy chút khói vương lại.
“Trời ơi”- Trịnh Đăng Hải rền rĩ- “vậy là tôi không nhìn lầm, Đại An này, chắc hẳn cậu thấy mắt cô ta có thể đổi màu. Vậy là tôi không có bị hoa mắt.”- Trịnh Đăng Hải khua chân múa tay, còn cần ly Trivas uống cạn.
“Vậy cô ta, hẳn là rất thú vị đi.”
Bên ngoài, Bạch Nhã Hiểu Nhi uống chút nữa rồi thanh toán, Tuấn Kì tỏ ý muốn đưa cô về nhưng cô từ chối.
“Chúng ta cũng về thôi”- Âu Dương Đại An khoát tay, Trịnh Đăng Hải đi ra thanh toán.
Ra ngoài cửa, Âu Dương Đại An thấy bóng Bạch Nhã Hiểu Nhi thấp thoáng ngồi vào chiếc mui trần màu đỏ. Bắt Trịnh Đăng Hải đi theo…
“Thật không hiểu cậu muốn đi theo cô ta làm gì? Bình thường cậu cũng có một đống mĩ nhân xung quanh.”- Trịnh Đăng Hải nhăn nhó- “Cô ta chỉ xinh đẹp hơn mĩ nhân của cậu, ba vòng chuẩn hơn mĩ nhân của cậu, quyến rũ hơn mĩ nhân của cậu, cá tính hơn mĩ nhân của cậu, và xem xe của cô ta có vẻ giàu hơn mĩ nhân của cậu. Ngoài ra chả có gì hơn cả.”
“Quả thật tôi tốn cơm nuôi cậu.”- Âu Dương Đại An ngả ra ghế.
“Sao?”
“Vậy cậu xem ngoài mấy cái đó ra còn gì so sánh được nữa không?”
Ngừng lại một lúc, Trịnh Đăng Hải chợt hiểu ra:
“Ừ nhỉ, vậy mà tôi quên.”
“Cậu có thấy không? Cô ta không hề trang điểm như những cô gái khác, môi chỉ tô son, vậy mà lại rất đẹp.”- Âu Dương Đại An cao hứng. Trước giờ đập vào mặt hắn luôn là những ả õng ẹo mặt trát phấn dày cộp, nên bây giờ gặp một nữ nhân xinh đẹp không cần son phấn thì thấy thực ngạc nhiên.
“Ồ, tôi cũng thấy vậy, cô ta thật sự rất đẹp. Haha…”
Xe của Bạch Nhã Hiểu Nhi rẽ vào tiểu khu Tinh Anh, chiếc BMW của Âu Dương Đại An cũng rẽ theo.
“Ơ, chẳng lẽ cô ta cũng ở đây sao? Lão đại, cô ta ở cùng khu với chúng ta này. Vậy mà không biết.”- Trịnh Đăng Hải ngó nghiêng rồi nói, tay chỉ chỉ như thể rất lạ lẫm.
Âu Dương Đại An nhìn chiếc xe của Bạch Nhã Hiểu Nhi, lẩm bẩm:
“Ồ, trái đất thực rất nhỏ, chiếc xe của cô ta là mua trong một phiên đấu giá, thảo nào tôi thấy cô ta quen quen. Lần đó do ở nước ngoài nên tôi đã bỏ lỡ cơ hội có chiếc xe đó. Nhưng bây giờ sự đáng tiếc là tôi quên tên cô ta rồi. Có tiền mua được chiếc Porsche đó không phải đơn giản đâu.”
Rõ ràng Âu Dương Đại An đã từng thấy Bạch Nhã Hiểu Nhi trên tạp chí từ lâu, nhưng không để ý nhiều. Cô lại không xuất hiện trên thương trường 2 năm, một người bận rộn như Âu Dương Đại An để nhận ra Bạch Nhã Hiểu Nhi là không dễ.
Xe dừng lại ở biệt thự số 18, Bạch Nhã Hiểu Nhi mở cổng bằng điều khiển, rất nhanh sau đó có một toán người mặc đồ đen ra đón, cúi chào. Chiếc xe lao vút vào bên trong gara, nhìn vào có thể thấy bên trong không chỉ có một chiếc xe.
Chiếc BMW bây giờ mới rẽ theo hướng khác, tới dãy thứ 2, vào căn biệt thự số 12.
“Thảo nào cô ấy không để ý biệt thự ở Giang An.”
Mấy hôm sau, vì công việc nên Âu Dương Đại An không tới bar Kiss, không lúc nào hắn không nghĩ đến Bạch Nhã Hiểu Nhi, một cô gái bí ẩn. Trong phòng họp, không khí đang căng thẳng, im lặng rất lâu nhưng không ai dám lên tiếng, chợt tất cả mọi người sửng sốt, nhìn chằm chằm tổng giám đốc của bọn họ- Âu Dương Đại An- hắn đang cười, mà lại là cười ngây ngô. Trước giờ, để nhìn thấy hắn vẻ mặt bình thường đã khó, hôm nay lại còn thấy hắn cười ngây ngô.
“Tổng giám đốc…”- Sử Mĩ Lan khẽ gọi. Mãi một lúc sau Âu Dương Đại An mới giật mình bừng tỉnh, mặt bỗng nhiên đỏ lên. Hắn vừa tưởng tượng ra viễn cảnh Bạch Nhã Hiểu Nhi lột quần áo ra trước mặt hắn, hôn hắn, làm đủ mọi trò quyến rũ hắn. Thật mất mặt khi ngồi giữa phòng họp liên tưởng lung tung. Cũng may là trong nội bộ không ai có phép đọc ý nghĩ.
“À… hừm…”- Âu Dương Đại An đằng hắng vài tiếng tỏ vẻ nghiêm túc- “cứ vậy mà làm nhé, buổi họp đến đây kết thúc.”
Một câu nói làm rung chuyển trời đất. Vì sao ư? Đơn giản, đó là vì vừa vào cuộc họp Âu Dương Đại An đã ngồi thần người ra, vốn mọi người chưa kịp nói gì thì làm sao ‘cứ thế thực hiện’ được. Cứ vậy, Âu Dương Đại An nghênh ngang bá đạo đi ra khỏi phòng họp trong ánh mắt như sắp rơi ra khỏi tròng của mọi người.
“Anh họ… anh làm sao vậy?”- những lúc không có người, Sử Mĩ Lan thường gọi Âu Dương Đại An là anh họ, mẹ cô là em gái của mẹ hắn. Sau khi tốt nghiệp Đại học Havert, cô về công ty làm thư kí cho hắn. Âu Dương Đại An vốn công tư phân minh, tuyên bố ‘thỏ không ăn cỏ cần hang’ nên tuyển Sử Mĩ Lan về làm thư kí cho an toàn, hơn nữa cô ta còn rất được việc, xử lý giúp Âu Dương Đại An những cuộc hẹn với các mĩ nhân phiền toái không biết thân biết phận muốn trèo cao.
“Sao chứ?”- Âu Dương Đại An khó hiểu- “có chuyện gì à?”
Sử Mĩ Lan mặt trắng bệch:
“Anh họ, rốt cục anh làm sao hả? trong cuộc họp không nói lời nào, cứ cười ngây ngô như người mất hồn, mặt còn đỏ nữa. Trước giờ có bao giờ anh như vậy đâu?”
Âu Dương Đại An ngớ người, thì ra là do hắn nghĩ tới cô gái kì lạ ở quán bar kia nên ảnh hưởng tới cuộc họp. Nghĩ đến cô ấy, Âu Dương Đại An lại mỉm cười đi vào phòng tổng giám đốc, bỏ lại Sử Mĩ Lan đang ngơ ngác bên ngoài.