“Tiểu thư, mời đi theo tôi!” May lôi kéo Ái Thanh, dẫn cô đi.
Tô Ái Thanh không ở đây, Huyền Diệu Phong đột nhiên cảm thấy quanh mình tất cả đều vô vị tẻ nhạt.
Ngoại hình xuất chúng của Huyền Diệu Phong cho dù chỉ đứng ở một góc, vẫn như cũ khiến nhiều ánh mắt tham luyến ái mộ nhìn chăm chú vào , có mấy cô
gái khá lớn mật đến gần chỗ anh, nhưng thấy ánh mắt lạnh băng của anh
thì dừng bước không dám tới gần.
Huyền Diệu Phong hướng người hầu bàn lấy một ly rượu đỏ, hương vị đậm đà mang theo một ít tư vị chua xót——
Sẽ không bao lâu, kế hoạch của anh sẽ thành công, tiểu thư đáng quý của Tô gia sẽ phải nếm quả đắng.
Huyền Diệu Phong muốn bọn họ phải ‘’Thân Bại Danh Liệt’’, cũng muốn bọn họ
hiểu, không cần phải xuất thân Hào Môn, không cần có gia thế hiển hách , cũng có thể bằng sức mình leo lên đỉnh, đó là điều mà không phải là cả
đời cũng không xảy ra đâu!
Anh cũng sẽ chứng minh, phỉ báng người khác quá dễ dàng, cuối cùng sẽ thất bại thảm hại.
Nửa giờ sau ——
Huyền Diệu Phong nhìn chằm chằm người phụ nữ ăn mặc hở hang trước mặt, gương
mặt tuấn tú thoáng vẻ giận dữ, chỉ là, rất nhanh vẻ mắt lạnh lùng đã
được thay thế .
“Ánh mắt của tôi không tệ chứ? !” May tranh công, đối với Huyền Diệu Phong thản nhiên cười.
Huyền Diệu Phong liếc cô một cái, hết sức coi thường trái tim đang tức giận của mình.
“Dáng người của cô ấy thật tốt!” May không nhìn vẻ mặt đần ra của anh, tiếp
tục giải thích.”Ngực ra ngực, eo ra eo, chân thì thon dài cân xứng, da
mịn màng giống như có thể nhéo ra nước !’’
Ái Thanh cố gắng che giấu những phần mà bộ lễ phục làm lộ ra ngoài vạt áo trước, vẻ mặt không được tự nhiên.
Từ nhỏ đến lớn, cô cũng thường xuất hiện ở các bữa tiệc, party đếm không
hết, nhưng lại chưa bao giờ mặc những bộ lễ phục như thế này. . . . . .
Lễ phục này đẹp thì đẹp thật, nhưng lại vượt quá mức bình thường mà cô có thể tiếp nhận.
Vậy mà, May không ngừng thuyết phục cô, nói là mặc thử xem thế nào , biết
đâu sẽ rất hợp với cô.Mà May liên tục năn nỉ , làm cho lòng của cô mềm
nhũn, cũng chỉ có thể nhắm mắt đồng ý.Tiếp xúc qua, Ái Thanh phát hiện,
May là một mỹ nữ nhiệt tình trong sáng,bất đồng với suy đoán lúc đầu của cô về May là người kiêu căng ngạo mạn. Nhưng cô không hề hỏi tới quan
hệ giữa May cùng Huyền Diệu Phong.
Không phải là không quan tâm, mà là chỉ sợ nếu biết rõ chân tướng, thì thà trốn tránh cho đỡ đau lòng còn hơn.
Ái Thanh có thể cảm giác tầm mắt của Huyền Diệu Phong, chỉ là cô không có
dũng khí ngẩng đầu, rất sợ nhìn thấy sự đùa cợt cùng khi dễ ở trong mắt
anh.
“Đúng rồi, mới vừa gặp chủ tịch Chu, cũng đuổi theo tôi hỏi
cô là ai đấy.” May cố ý lớn tiếng nói, chỉ sợ thiên hạ không loạn.”Quả
thực có bao nhiêu ánh mắt dán vào cô. . . . . .”
May vẫn đang
thao thao bất tuyệt thì bị Huyền Diệu Phong nhìn chằm chằm nên không dám phát biểu gì nữa , không khí lâm vào trạng thái đông cứng.
Bỗng
dưng, có một người trung niên bụng bia, cười ha hả nhích lại gần.”Người
anh em, thì ra là cậu đem mỹ nữ giấu ở nơi này.” Hắn nhìn chằm chằm vào
mảng da thịt trắng như tuyết ở trước ngực mà Ái Thanh bị lộ ra , mắt đăm đăm.
“Chủ tịch khâu có hứng thú?” Huyền Diệu Phong cố ý .
“Dĩ nhiên.” Chủ tịch Khâu cười to, mùi rượu nồng nặc, ý đồ đưa tay tóm lấy
tay Ái Thanh.”Tôi xin mời mỹ nữ nhảy cùng tôi một bài. . . . . .”
Ái Thanh khẽ nhăn mày, vội vàng lui về phía sau, né tránh sự đụng chạm của hắn.
Tô Ái Thanh bài xích, Huyền Diệu Phong thì lại trái lại, cô càng không thích, anh lại càng muốn cô làm.”Có gì là không thể?”
Anh giữ chặt tay của cô, đẩy cô hướng về phía người đàn ông trung niên bụng bự .
Ái Thanh sắc mặt trắng bệch, không che giấu được vẻ mặt bi thương.
Nhìn thấy ánh mắt đó của cô, Huyền Diệu Phong có chút hoảng hốt.
“Buông tôi ra!” Ái Thanh giùng giằng, nước mắt khuất nhục từ khóe mắt chảy xuống.
Chủ tịch Khâu bị phản ứng kịch liệt của cô làm cho khiếp sợ ,vội vàng buông tay cô ra.
Ái Thanh mím chặt môi, cũng không quay đầu lại hướng cửa chính chạy như điên.
Không thương. . . . . .
Tô Ái Thanh không muốn yêu một người đàn ông có tâm tính như vậy.
Cô như người mất hồn ,cứ thế mà chạy, nước mắt ở trên mặt giàn dụa.
Huyền Diệu Phong người cao chân dài, lập tức liền đuổi theo cô, khi anh thấy
cô bỏ chạy liền giật mình, căn bản là không chút nghĩ ngợi mà đuổi theo
cô .
“Buông tôi ra!” Ái Thanh mất khống chế hầm hừ, không muốn
liếc mắt nhìn người đàn ông mà cô đã từng thương yêu nữa.”Tôi sẽ không
để anhđịnh đoạt nữa. . . . . . Sẽ không gặp anh nữa. . . . . .”
Nghe được cô quả quyết tuyên cáo, Huyền Diệu Phong đột nhiên vô cùng tức
giận cùng phiền não,cảm giác ấy rất khó nói lên lời , như bị thứ gì đó
đè ép trong ngực, anh khẽ cau chặt chân mày, hô hấp có vẻ dồn dập.
Ái Thanh liều mạng muốn tránh thoát bàn tay của anh, thế nhưng sức lực không có, vẫn bị anh tóm được .
“Để. . . . . .”
Cô giận dữ kêu lên, lời nói chưa hoàn tất, môi của cô liền bị anh chặt chẽ hôn lấy, Ái Thanh kinh ngạc trợn to hai mắt, không thấy rõ vẻ mặt của
Huyền Diệu Phong, chỉ có hơi thở của anh rót vào mũi , vào miệng của cô, bao phủ lý trí của cô.
Huyền Diệu Phong tham lam mút lấy cánh môi hoa hồng của cô.
Nụ hôn của anh quá cường thế, quá nồng nhiệt, Ái Thanh cảm thấy xụi lơ như sắp ngất xỉu, giống như tùy thời bị anh hôn mãnh liệt , hít thở không
thông.
Mặc dù quyết ý chặt đứt quan hệ ràng buộc với anh, nhưng
cuối cùng cô cũng không chống lại được nội tâm khát vọng của mình, mặc
kệ tất cả mà đáp lại anh, giờ phút này sự cuồng nhiệt trong lòng vì anh
mà nhảy lên.
Huyền Diệu Phong đẩy cánh môi thơm mềm mại của cô ra , tiếp theo dọc theo cần cổ đẹp đẽ ,những nụ hôn phủ dày đặc xương quai xanh khêu gợi.
“Ưhm. . . . . .” cả người Ái Thanh khẽ run lên,
cô dùng chút sức lực còn lại khước từ .”Không nên như vậy. . . . . .” Ái Thanh chưa từng quên mình đã có hôn ước với người khác, nhưng từ từ bị
anh khơi lên lửa nóng, nó đang thiêu đốt thân thể của cô.
Hai
người ở trong góc hội trường tối om không có người, hôn đến trời đất mù
mịt, tứ chi tiếp xúc với nhau, nếu như bị đám chó săn lân cận rình rập,
tin tưởng lượng tiêu thụ của tạp chí bát quái nhất định sẽ đột phá tăng
vọt. . . . . .