Cô không biết nên dùng tâm tư gì, vẻ mặt nào để đối diện với anh….
Đối với anh, trừ nhớ nhung, yêu mến, say đắm, còn có áy náy tràn đầy trong lòng.
Xoay người, trong nháy mắt, nước mắt của cô tuôn rơi.
Huyền Diệu Phong không cản đường đi của cô. Nhìn bóng lưng yếu ớt của cô, anh nở một nụ cười yếu ớt. Không giáp mặt nói chuyện cùng nhau nữa, khuôn
mặt tươi sáng không tỳ vết của Huyền Diệu Phong lại trở về sắc thái lạnh lùng ban đầu.
Cô cố ý giữ một khoảng cách, không muốn tiếp xúc. Cô chọc anh hơi nhanh đó!
Anh không hề nhìn thấy tình xưa nghĩa cũ nơi cô nữa . Trong lòng cô, anh
giống như một loại gánh nặng. Gánh nặng đến mức ngay cả nói chuyện cũng
lười không muốn nói với anh vài câu.
Anh cảm thấy giận dữ nhưng cũng phân không rõ tư vị trong lòng mình, cũng không cảm thấy mình đã thất bại.
Hôm nay anh cố ý tiếp cận cô chỉ là khúc dạo đầu, chỉ thuần túy khảo nghiệm phản ứng của cô. Kịch hay chân chính vẫn chưa có mở màn…
Cô
không chút nào lưu luyến quá khứ của bọn họ, vậy anh cũng không cần phải hạ thủ lưu tình.Xét về phương diện nào đó, anh còn phải cảm ơn sự tàn
nhẫn của cha con bọn họ , chính điều đó đã thúc đẩy anh phải trưởng
thành, phải toàn diện nhanh chóng.
Anh tốn mất thời gian năm năm, tích lũy thực lực, giao tiếp với không ít các nhà đại phú có thế lực.
Hôm nay, anh đã là ông chủ của công ty đại diện cho mười mấy nghệ sĩ
,siêu sao. Những nghệ sĩ trong công ty của anh đều là những minh tinh
nổi danh, có thực lực nhất hiện nay. Mỗi tháng lợi nhuận họ đem về cho
công ty là một con số mà ít ai có thể tưởng tượng nổi.
Trên phương diện kinh doanh, anh là minh chứng sống động cho người có cái nhìn độc đáo. Với anh , thành công không phải tình cờ.
Anh không nhịn được mà nghĩ đến dáng vẻ khổ sở của cha con bọn họ. Họ đã áp đặt bao nhiêu nhục nhã tuyệt tình lên người anh, anh nhất định sẽ hoàn
lại không sót điều gì!
……….
9 giờ sáng.
Huyền Diệu Phong bước vào phòng làm việc, chuông điện thoại nội bộ lập tức reo lên.
Anh nhăn mày lại, nhấn phím nghe. “ Chuyện gì?” Ngữ điệu rất nhẹ, rất nhạt, khiến cho người nghe không đoán được tâm tình thật sự của anh.
“ Huyền tiên sinh, Kim Tuyết tiểu thư…..!”
Thư kí còn chưa thông báo xong, cửa phòng làm việc của anh đã bị đẩy ra.
Một cô gái trẻ ăn mặc rất mốt đang nở nụ cười thật tươi, trông cô lung
linh ,sống động vô cùng.
“ Tôi đã biết, cảm ơn!” Huyền Diệu Phong liếc nhìn người đang tiến vào một cái, sau đó hướng điện thoại, nói cảm ơn với cô thư kí.
“ Diệu Phong, chào buổi sáng!” Kim Tuyết ngọt ngào gọi anh.
“ Chào buổi sáng!” Anh không lộ ra vẻ mặt không vui, nhưng cũng chẳng có phấn khởi chào đón.
Kim Tuyết đến bên anh, từng bước đi duyên dáng làm nổi bật chiếc váy ngắn
được thiết kế tinh xảo ,đẹp đẽ: “ Anh đang làm việc sao? Em có quấy rầy
anh không?” Hỏi là hỏi như vậy, nhưng cô không cảm thấy áy náy chút nào.