Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 20




Ánh mặt trời ấm áp rải vào trong căn phòng nhỏ, lay lay gọi người chìm trong giấc mộng xuân từ từ tỉnh dậy.

Ái Thanh chớp động hàng mi dài cong mềm của mình vài lần, dần dần thích ứng với ánh nắng mặt trời buổi sớm. Đôi mắt to mở ra, tỉnh táo mới phát hiện người yêu bên cạnh đã rời đi lúc nào không hay, trái tim cô thoáng trùng xuống.

Cô ngồi dậy, nhìn toàn bộ không gian xung quanh, vẫn không hề thấy bóng dáng của anh.

Trên vách tường, đồng hồ báo thức chỉ năm giờ rưỡi. Sớm như vậy, anh đã phải đi rồi sao?

Cô còn đang suy nghĩ thì bên ngoài đã vang lên những tiếng đập cửa dữ dội, dồn dập một hồi. Không gian yên tĩnh buổi sớm hoàn toàn bị xé rách bởi những âm thanh này.

Ái Thanh đầu tiên là sợ hết hồn, tiếp theo là nhăn chân mày lại, không dám tùy tiện mở cửa.

“ Mở cửa!” Người tới không kiên nhẫn hô to. Ngăn cách bởi một cánh cửa nhưng âm lương truyền vào vẫn lớn kinh người, không hề quan tâm có phá giấc ngủ của người khác hay không.

Đôi mắt hạnh nhân của cô trợn tròn, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang bị người bên ngoài đập bang bang dữ dội, cô tức giận nhưng không dám lên tiếng.

“Mở cửa!” Giọng thô lỗ của một người đàn ông, cánh cửa bị đánh kịch liệt, nói rõ người đến không có ý tốt, “ Nhanh mở cửa ra, nếu không mở thì chúng tôi sẽ phá cửa!”

Ái Thanh núp ở góc giường, tinh thần cực độ căng thẳng.

Sau một hồi gào thét, đối phương rốt cuộc cũng hung dữ mà đạp tung cánh cửa. Nguyên bản cánh cửa gỗ này đã không kiên cố, qua một hồi giày vò, hoàn toàn hư hại, sụp đổ một nửa.

Ái Thanh bị kinh sợ không nhỏ, vội vàng đem chăn bông trùm kín lên người mình, không hở một khe, ớn lạnh run rẩy.

Đối phương tựa hồ phát hiện ra sự tồn tại của cô, không khách khí muốn lật tung chiếc chăn lên.

Ái Thanh thất kinh, túm chặt lấy chăn, liều mạng phản kháng, nhưng cuối cùng cũng không thể địch lại sức lực của gã đàn ông kia, bất đắc dĩ phải lộ mặt.

Vừa nhìn thấy cô, người đàn ông vừa xông vào phòng đột nhiên hô lớn: “ Tiểu thư !”

Ái Thanh ngạc nhiên mở mắt ra. Bởi vì lúc trước sợ hãi quá độ khiến cô nhắm chặt mắt,nhìn người đàn ông khôi ngô đang đứng trước mặt. Đây chẳng phải là một trong hai “ camera theo dõi” do cha cô phái đến giám sát nhất cử nhất động của cô hay sao?

“ Cô quả nhiên ở chỗ này!” Người đàn ông tức giận nói: “ Chủ tịch cực kì tức giận!”

Ái Thanh mím môi, không nói một câu.

“ Lập tức cùng tôi trở về!” Người đàn ông có vẻ rất hung dữ.

Việc cô bỏ trốn hại bọn họ như cá mắc cạn,bọn họ bị biến thành đối tượng trút giận cho chủ tịch.

“ Tôi sẽ trở về, nhưng không phải là bây giờ!” Ái Thanh quật cường nói.

Cô không muốn ngay cả câu từ biệt cũng không nói được với người cô yêu.

“ Sợ rằng không phải do cô quyết định!” Hắn nói xong, liền động thủ muốn bắt người.

Thân thể của Ái Thanh co lại, không muốn hắn đụng vào: “ Cho tôi thêm một chút thời gian đi….Ít nhất chúng ta có thể đợi anh ấy trở về….”

Người đàn ông thơ ơ ơ hờ, cũng không muốn nghe cô dài dòng thêm. Nếu không đem người về nguyên vẹn giao cho chủ tịch trước khi ông rời giường thì đến lúc đó người chịu xui xẻo chính là bọn họ.

“ Thất lễ!” Tiếp đến, hắn giống như phải kéo một vật nặng theo, mạnh mẽ dẫn cô đi.

Ái Thanh kêu lên một tiếng, dùng sức đánh hắn: “ Buông tôi ra! Buông tôi ra!”

Chỉ là những cú đánh của cô đối với người cao hơn 1m 85cm, nặng hơn 100kg, thân hình hắn to như hộ pháp nên căn bản cô có đánh thế, đánh nữa cũng không có tác dụng.

Bởi vì hiếu kì nên không ít hộ gia đình sống xung quanh mở cửa ra xem, không ngờ họ lại được chứng kiến ngay một tiết mục bắt người chỉ có trên ti vi hoặc phim truyền hình. Nhưng chẳng có ai thấy việc nghĩa mà hăng hái vươn tay ra giúp. Ngược lại, họ chỉ đóng chặt cửa phòng lại, dĩ hòa vi quý.

Đầu năm mà xen vào chuyện của người khác không phải là việc hay ho gì. Không những không đạt được bất kì may mắn nào, ngược lại còn là họa đến thân, nhắm mắt làm ngơ mới là thượng sách.

Sáu giờ rưỡi sáng.

Sau khi Huyền Diệu Phong dùng tốc độ nhanh nhất đưa tờ báo cuối cùng xong, mua hai phần ăn sáng về nhà. Vừa về đến nhà trọ, phát hiện cửa bị mở, cánh cửa phía trước đã bị phá hỏng, vẫn còn đang đung đưa chưa muốn sập xuống hoàn toàn, gian phòng bên trong không có dấu hiệu giống như bị trộm đột nhập.

“ Ái Thanh?” Anh nhìn chằm chằm vào chiếc giường đơn không người, trong đầu chốc lát cảm thấy trống rỗng. Huyền Diệu Phong không thể suy nghĩ được lúc trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Anh nghĩ, sau khi cô trở về, sẽ cẩn thận hỏi rõ sự tình.

Nhưng vạn vạn cũng không nghĩ rằng, thời gian chờ đợi lại dài dằng dặc.