Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 469: Năm tháng vụt qua kẽ tay (1)




Khi Diệu Tư gấp gáp chạy về, Tước đã bị nhốt trong trại tạm giam một ngày một đêm. 

Nhìn đứa em trai tay dính đầy máu, vẻ mặt quật cường, tỉnh táo vượt xa người thường. Đây là một thiếu niên 14 tuổi sao? Vẻ mặt ngoan tuyệt làm cho Diệu Tư thấy kinh hãi. 

“Hắc tiên sinh, ngài là anh trai của Hắc Diêm Tước phải không? Mời ngài tới đây làm thủ tục, sau đó có thể đưa em trai ngài đi.” Nhân viên trại tạm giam đưa Diệu Tư tới phòng làm thủ tục. 

“Em trai tôi ... thật xin lỗi, tới bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ tình huống của em trai tôi.” 

“Vào đêm hôm trước, Hắc Diêm Tước cầm dao trong tay lẻn vào biệt thự nhà họ Thẩm, đâm Thẩm Hồng Vũ tiên sinh bị thương ở tay, còn đâm bị thương một vị khách của nhà họ Thẩm tên là Doãn Chiếu Thiên nữa. Người họ Doãn bị thương ở đùi, có thể làm suy yếu bộ máy của phái nam (Cái đó đó  :lol: ), hiện vẫn còn đang điều trị tại bệnh viện. Hắc Diệu Tư tiên sinh, tuy rằng hôm nay ngài tới bảo lãnh cho Hắc Diêm Tước, nhưng chúng tôi vẫn sẽ giữ lại tất cả chứng cứ và khẩu cung của Hắc Diêm Tước, tùy lúc có thể cho gọi cậu ta.” 

Diệu Tư gật đầu một cái, làm thủ tục cho Tước. 

Dẫn Tước trở về nhà họ Hắc, nhìn hai bàn tay đầy máu tươi còn chưa rửa sạch của Tước, trong lòng lo lắng dần phai, đưa nó vào toilet, lấy nước, pha sẵn dung dịch rửa tay, “Tại sao lại làm như vậy?” 

Giọng nói nặng nề, anh nhớ tới lần Tước làm ba bị thương. 

Nhưng lần này, tại sao nó lại đâm Thẩm Hồng Vũ? 

Nhắc tới nhà họ Thẩm, Diệu Tư lại nhớ tới Thanh Lam ... Thở dài thật sâu, lẳng lặng chờ câu trả lời của Tước. 

Tước im lặng rửa tay, bồn nước trong veo nhiễm màu máu đỏ tươi, trong mắt nó lộ ra sát khí, làm Diệu Tư cảm thấy đứa em trai này quá mức quyết liệt, lạnh lùng, thậm chí anh cón thấy không rét mà run. 

“Em từng đâm ông ta lần thứ nhất thì sẽ đâm ông ta lần thứ hai, tương lai còn có lần thứ ba nữa! Cho tới khi ông ta chết thì thôi!” 

Lời Tước nói, vang vọng trong đầu óc Diệu Tư suốt cả mấy ngày sau đó. Tước một lòng muốn Thẩm Hồng Vũ chết làm anh rất lo lắng: “Tước .... Em nghe lời anh, em còn nhỏ, đừng làm chậm trễ tương lai của mình, anh không mong ngày nào đó em bị bắt giam mà anh không thể cứu em ra được ...” 

Một tháng sau. 

Trời đã vào đông, thời tiết rất lạnh. 

Tuyết rơi lả tả, mấy ngày liên tiếp ba anh ngủ mê man, sức khỏe càng ngày càng yếu, trong lòng Diệu Tư bắt đầu khủng hoảng, bắt đầu sợ hãi. 

Tháng hai. 

Trời vào xuân thời tiết ấm lên, trên dưới nhà họ Hắc vẫn là một mảnh lạnh lẽo tiêu điều. 

Tập đoàn Hắc thị đã bắt đầu bị tập đoàn Thẩm thị mạnh mẽ thôn tính, cơ nghiệp mấy đời nhà họ Hắc gần như đã phá sản! 

Tháng ba. 

Thanh Lam báo tin, thì ra có lần cô đi ngang qua phòng làm việc, nghe lén thấy Thẩm Hồng Vũ và người khác nói chuyện. 

Mới biết, Thẩm Hồng Vũ thông qua một bên trung gian, giả bộ hợp tác với Hắc thị, thực tế là hãm hại Hắc thị, mục đích là muốn một phát nuốt hết sản nghiệp của Hắc thị, để ba Hắc chỉ còn hai bàn tay trắng! 

Hôm đó, không ai ngờ được, người thiếu niên 14 tuổi một mình xông vào nhà họ Thẩm, suýt nữa đã tẩy máu toàn bộ nhà họ Thẩm! 

Chẳng qua lúc đó vừa khéo là lúc Thẩm Hồng Vũ và Doãn Chiếu Thiên đang bàn bạc chuyện giao dịch thuốc phiện, Tước xông vào phá ngang, trình độ hung tàn hoàn toàn không thua kém Doãn Chiếu Thiên xuất thân từ xã hội đen, nghe nói thiếu chút nữa đã chém đứt ‘sinh mạng’ (Cái đó đó) của tên kia! 

Chính vì e sợ cảnh sát điều tra kỹ lưỡng sẽ biết được chuyện Thẩm Hồng Vũ buôn bán ma túy, Thẩm Hồng Vũ đành cắn răng hóa nhỏ chuyện này, không dám nháo lớn, nhưng sau lưng thì bí mật chuẩn bị một kế hoạch để trả thù nhà họ Hắc! 

Thanh Lam sợ Diệu Tư sẽ có chuyện, vội vàng tới báo tin cho anh, để tránh nhà họ Thẩm nghi ngờ, cô vội đến vội đi. 

Trước lúc đi về, đôi mắt cô chứa ánh lệ nhìn Diệu Tư một cái thật sâu, xoay người khẽ hôn lên khóe môi anh ___ 

Đôi môi mềm lạnh lẽo chạm vào đôi môi mỏng ấm nóng, quá nhiều cực khổ không kể hết chen ngang giữa bọn họ, anh không vượt qua được, cô cũng không vượt qua được ... 

Tháng tư. 

Chờ sức khỏe ba ổn định lại, Diệu Tư trở lại Paris, chuẩn bị kết thúc việc học thạc sĩ bên đó, rồi trở về nước chăm sóc ba và Tước. 

Còn công ty người mẫu nhỏ bé của anh, vì vụ hỏa hoạn nọ, việc làm ăn rơi xuống ngàn trượng. 

Nhã Ca vẫn cố chấp đối tốt với anh, anh ở đâu, cô sẽ theo tới đó. 

Anh cố ý tránh né Nhã Ca, lúc này Nhạc Tín Dương đột nhiên xông tới, đánh anh một trận, còn trách anh về chuyện anh lạnh nhạt để Nhã Ca đợi chờ. 

Lúc ấy anh mới hiểu ra, thì ra Nhạc Tín Dương đã yêu Nhã Ca giống như Nhã Ca yêu anh ... 

Tháng năm. 

Khi anh hiểu ra, tình cảm đã không còn là con đường mà anh có thể chọn lựa, anh sắp phải trở về gánh vác gia đình đã tan vỡ kia, tin dữ truyền tới ___ 

Gần như đã đánh sụp toàn bộ ý chí của anh. 

Ba anh bị người ta đâm chết! 

Tin dữ này, làm rung động từng dây thần kinh trên người anh, ba anh ... Trong đêm mưa rơi điên cuồng đó, đã bị đâm chết trong chính ngôi nhà kính ông yêu thích nhất! 

Châm chọc biết bao, lại đáng buồn biết bao! Người anh yêu thương nhất, thích nhất chính là ba anh ... Nhưng chẳng kịp chờ anh gặp một lần cuối cùng, đã vạn năm xa cách .... 

Sau này anh mới hiểu rõ nguyên nhân Tước thống hận Thẩm Hồng Vũ __ 

Hẳn Thẩm Hồng Vũ chính là người đàn ông năm đó bị Tước bắt gặp đang tằng tịu với mẹ nó! 

Lần đó, Tước đã đâm Thẩm Hồng Vũ bị thương, mặc dù năm ấy nó mới có mấy tuổi. 

Diệu Tư nhớ tới chuyện ba anh kể mẹ Tước bị bọn buôn thuốc phiện ép phải đi chuyển hàng, nhớ tới việc Thanh Lam cũng bị Thẩm Hồng Vũ ép uổng, vậy thì việc chuyển thuốc phiện năm xưa, có phải là do Thẩm Hồng Vũ?! 

Dần dần, anh bắt đầu cảm thấy, tất cả mọi chuyện không đơn giản như vậy, ba anh bị đâm, không tìm được hung thủ đứng sau, cho dù anh biết là do Thẩm Hồng Vũ làm, cũng không làm gì được ... 

Vào lúc này, Tước lại có chuyện! 

Cái chết của ba, đối với nó là một đả kích quá lớn, ba đã chết trong ngực của Tước! 

Diệu Tư nhớ lần trước Tước đã nói, đã đâm Thẩm Hồng Vũ một lần, thì sẽ có lần thứ hai, cho tới khi lão ta chết thì thôi! 

Diệu Tư rất lo cho Tước, Tước quá bình tĩnh, tỉnh táo y như thường ngày, thậm chí còn tỉnh táo hơn! Tệ hơn là, nó bắt đầu tự bế, trừ Diệu Tư nó không tin bất kỳ một ai! 

Tháng sáu. 

Làm xong hậu sự cho ba, Diệu Tư quyết định đưa Tước đi Paris một thời gian, để nó tạm xa chỗ đau thương kia, bình ổn lại tâm trạng, nhân tiện để anh bắt tay vào xử lý những thứ ba anh để lại. 

Diệu Tư tự nói với mình, sẽ không để ba mình chết oan, nếu như có thể, anh sẽ không tiếc bất kỳ một giá nào, phải lấy lại công đạo cho ba mình! 

Nhưng mà, càng lúc gian nan, anh càng nhớ Thanh Lam nhiều. 

Nhớ nhung... 

Nhớ nhung .... 

Nhớ nhung người phụ nữ đã kết hôn có vận mạng nhấp nhô, nhớ nhung cô gái mềm mại lại có chút dũng cảm và kiên trung, nhớ nhung người đã nhảy sông tự sát để phản kháng người chồng cưỡng bức, nhớ nhung cô gái kiên trinh vì anh, nhớ nhung người anh không thể ở bên, nhớ nhung ... 

Chậm rãi gặm nhấm tâm can anh, anh đã nghĩ sẽ vứt bỏ tất cả, đưa cô cao chạy xa bay, nhưng không được ... Anh biết rằng, anh có thù còn chưa báo, anh còn phải chăm sóc Tước.

Thì ra, khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới, không phải là chuyện em đứng trước mặt anh nhưng anh không biết em yêu anh, mà là nhớ em tới đau triệt tâm can, mà chỉ có thể chôn giấu trong đáy lòng ...