Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 426: Hạnh phúc nhỏ (3)




Ánh nến, biển hoa, tiếng đàn, rong chơi trên bến bờ hạnh phúc, đề phòng trong lòng cô từng chút từng chút một bị tan rã.

Tan rã ___

Cái từ này có hơi nguy hiểm.

Thời gian gần mười hai năm, đối với người đàn ông huy hoàng vô hạn, hưởng thụ vô số mỹ nữ mà nói, ví như anh – Hắc Diêm Tước - chẳng hạn, chỉ cần một cái búng tay. So với cô, cũng chỉ là dung nhan hữu hạn, khi cô độc buồn khổ trong màn đêm, đâu có ai thay cô lau những giọt nước mắt chảy dài.

Sau tất cả, hạnh phúc này có hơi không thật.

“Gâu gâu gâu!”

Trong nhà hàng vang lên một chặp tiếng chó sủa, mặc dù phá hỏng bầu không khí lãng mạn cao nhã, nhưng chó sủa, làm cho Tường Vi lập tức quay đầu lại, “Nhóc đáng thương? Điểm tâm?”

Gâu gâu!

Điểm Tâm cắn trong miệng một cái hộp nhung nhỏ, trên lưng Nhóc đáng thương là một cái búa nhỏ màu hồng, một lớn một nhỏ, hai con chó đáng yêu đinh linh đinh linh chạy tới bên bàn ăn, gâu gâu!

Hắc Diêm Tước buông ly rượu trong tay xuống, khóe miệng cong lên một vết cười mờ nhạt, đứng dậy, khom người xuống, động tác ưu nhã sờ đầu Điểm tâm và Nhóc đáng thương, trước hết gỡ cái búa nhỏ trên lưng Nhóc đáng thương ra, sau đó nhận lấy cái hộp nhung nhỏ trong miệng Điểm tâm, lần nữa xoa đầu chúng nó, “Vất vả rồi! Đi ăn cơm đi!”

Gâu gâu! Điểm tâm vui sướng sủa hai tiếng, mang theo Nhóc đáng thương khập khiễng đi mất, không quấy rầy thời gian hạnh phúc hiếm có của chủ nhân nữa.

Từ trong đáy lòng cô cảm kích, cô cứ nghĩ năm ấy sau khi cô đi rồi, đôi chó con đáng thương đó đã bị đưa vào trung tâm bảo trợ động vật rồi cơ, không ngờ Hắc Diêm Tước lại chăm sóc chúng nó, người đàn ông này, có lúc thật khó hiểu được anh, rõ ràng làm ra những chuyện làm người ta đau triệt lòng, hận không được cắt anh thành tám khúc, chớp mắt một cái, anh lại làm ra chuyện làm người ta không tưởng được.

Ví như lúc này đây ___

Hắc Diêm Tước đặt cái hộp nhung trước mặt Tường Vi nói: “Mở ra đi.”

Tường Vi ngước mắt nhìn anh một cái, khẽ gật đầu, mở chiếc hộp được bọc rất kỹ ra, đập vào mắt là một khối thủy tinh hình cầu màu đen, thủy tinh trong suốt, phản xạ ra ánh sáng long lanh, Tường Vi khó hiểu, ánh mắt nghi hoặc lần nữa nhìn Hắc Diêm Tước, mặc dù viên cầu màu đen này trông có vẻ rất quái dị, đen thùi lùi một màu, ngoài ra thì chẳng có gì khác, nhưng cô vẫn cong khóe môi, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Ít nhất thì, đây là món quà đầu tiên anh tặng cô.

“E hèm, vẫn chưa xong đâu, đừng có khách khí với anh như vậy.” Anh nhếch miệng nói, sau đó đưa cái búa cho cô, khẽ nhướn mày, dường như đang chờ đợi biểu cảm của cô, “Cầm đi, dùng búa mở nó ra.”

“Dùng búa?” Cô cầm cái búa nhỏ màu hồng lên, “Dùng búa mở nó? Anh chắc chứ?”

Nhìn khối cầu thủy tinh này, mặc dù trông có vẻ là một khối cầu đen sì, nhưng bảo cô dùng búa đập nó, cô có chút không nỡ, người đàn ông này đang tính toán cái gì vậy?

“Chắc chắn đấy, đập đi!” Giọng anh trầm ổn có lực, nhưng vẫn kiêu hãnh cười nhạt.

Hít sâu một hơi, Tường Vi đành nắm chặt cái búa, đập xuống viên thủy tinh trước mặt___

Coong!

Một phát đập xuống, thủy tinh vẫn hoàn toàn không hao tổn gì. Người họ Hắc nào đó vẻ mặt hơi cứng lại, “Sức lực quá ít, dùng lực hơn chút đi.”

“Ừhm.” Tường Vi dịu dàng đáp, sau đó cầm cái búa lại đập một phát, lần này tăng thêm một ít sức lực, nhưng mà vô ích, viên thủy tinh màu đen đó vẫn toàn vẹn, cứ như đang muốn chống đối Hắc đại nhân vậy.

“Đáng chết, lão Hải làm việc kiểu gì vậy, sao lại đập không vỡ?”

Cảnh tượng lãng mạn dường này, anh đã tưởng tượng ra khi cô gái này đập vỡ viên thủy tinh sẽ òa khóc nức nở, vẻ mặt hạnh phúc lao vào lòng anh, nhưng mà hiện tại, chỉ thấy sắc mặt anh xanh mét, trừng mắt nhìn viên cầu thủy tinh màu đen có chất liệu có vẻ tốt quá mức cần thiết trước mặt.

“Ây? Có vấn đề gì sao?” Tường Vi chẳng hiểu ra sao, nhìn viên thủy tinh đen đen, không hiểu tại sao anh cứ muốn cô phải hạ búa.

“Ừ…. Mạnh thêm nữa đi!”

Sau đó, hơi thiếu kiên nhẫn mà cầm tay Tường Vi, nâng cái búa ‘bộp’ môt phát ___

Cảnh tượng anh mong đợi vẫn không xảy ra, khối thủy tinh vẫn sừng sững bất biến.

Hắc Diêm Tước nhanh chóng cau mày, rồi moi điện thoại ra, nhấn một dãy số, đối phương vừa nhận máy, anh đã cất giọng hờn giận, “Lão Hải, chú chắc là thủy tinh đặt làm không có vấn đề gì chứ? Đáng chết, đập không vỡ.”

“Tiên sinh, viên thủy tinh đó có một cơ quan ngầm, phải ấn mở cái nút trước đã, rồi đập nó mới vỡ ra được.” Lão Hải chảy ba giọt mồ hôi, nghĩ rằng mình đã nhiều chuyện.

“Sao không nói sớm!”

“Hix….” Ông đã nói rồi mà, chỉ là tiên sinh không nghiêm túc nghe mà thôi…

Lạch cạch cúp máy, vẻ mặt Hắc Diêm Tước lành lạnh cầm lấy viên thủy tinh, tìm được cơquan ngầm, mở chốt, sau đó đặt trở lại trước mặt Tường Vi, rồi ngồi lại vào chỗ mình, vẻ mặt tao nhã, nhưng thật ra đang là cắn chặt răng, mong là vừa rồi không để bị mất mặt, “Em đập lại đi.”

Tường Vi hơi cong môi, vẻ mặt Hắc Diêm Tước chăm chú đều nhìn thấy trong mắt, miệng cô khẽ cong, chắc là đang nhịn cười, gật gật đầu, cầm búa đập viên thủy tinh___

Lách tách một tiếng, lớp thủy tinh màu đen tách ra.

Từng mảnh thủy tinh bị cái búa nhỏ màu hồng đập vào làm tách ra thành một bông hoa, ở chính giữa khối thủy tinh, dần dần lộ ra một chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh, một viên kim cương được khảm vào trung tâm mặt nhẫn, rất nhỏ và khéo léo, chưa nói tới sự hoa lệ, đã có sự cao nhã khó nói, như là vừa khéo làm nền cho đóa tường vi nhỏ này, vô cùng phù hợp.

“Sao? Thích không?”

Tuy rằng lúc giữa có xảy ra vài tai nạn nhỏ, nhưng nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Tường Vi, sự kiêu ngạo lại không nhịn được mà triển lộ nơi khóe miệng Hắc Diêm Tước, đang là chờ người phụ nữ này cảm động, sùng bái, chảy nước mắt, thỏa mãn lòng hư vinh của anh một chút, dù sao đây là lần đầu tiên trong đời anh dùng nhẫn đi lấy lòng phụ nữ!

“Ừhm…. Đây là lý do anh mấy lần muốn tôi đập thủy tinh hả?” Tường Vi thì thào một câu, tinh tế nhìn một vòng đóa hoa thủy tinh màu đen, nhìn xem nó có bị sứt mẻ gì không, sau đó mới thở phào một hơi, gật gật đầu, “May sao không phá hỏng nó, bằng không một viên thủy tinh tuyệt thế này, bị đập vỡ thì thật là tiếc.

Lời này vừa ra, khuôn mặt Hắc Diêm Tước đang đắc ý dương dương tươi cười của Hắc Diêm Tước lập tức cứng ngắc, chậm rãi chuyển thành xanh mét, nghiến răng phun ra, “Người phụ nữ này, em nên chú ý tới cái nhẫn bên trong thay vì chú ý cái vỏ thủy tinh đã bị mở ra này chứ!”