Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 368: Con không muốn giống người xấu




Chân mày Tiểu Trạch chợt nhăn lên, chuyển tầm mắt, nhìn thật chăm chú vào Hắc Diêm Tước: “À___, thì ra ông chính là cái thể loại bại hoại mà thầy vẫn nói! Ai, sao mà hình dáng lại giống tôi thế nhỉ? Tôi rất đáng yêu, không có hư chút nào!”

Vẻ mặt cậu nhóc toàn một vẻ chính nghĩa nghiêm túc giống như cảnh sát đang kiểm tra người xấu, khuôn mặt tươi cười nhăn nhó, gương mặt tiếc nuối, cứ như việc hình dáng nó và Hắc Diêm Tước giống nhau, đối với nó là một nỗi sỉ nhục to lớn!

Tường Vi ôm chặt hông cậu bé, rất sợ người này lửa giận vọt lên, sẽ làm rơi Tiểu Trạch không chừng, vội vàng che miệng nó: “Bảo bối, đừng nói nữa!”

“Khỏi cần hỏi cũng biết ngay là tên Tưởng Diệp kia dạy ra thế này, hử?” Híp đôi mắt đen hẹp dài lại, con ngươi nguy hiểm lườm Tường Vi một cái, sau đó dừng trên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của Tiểu Trạch, thằng nhóc dám ghét bỏ diện mạo anh, chê anh …? Ngược lại cũng thật kỳ quái, thằng nhóc này hình như không sợ anh tý nào! “Nhóc thối, con lớn lên giống ta, đây là vinh hạnh của con!”

Gương mặt hồng hào của Tiểu Trạch có vẻ nghẹn khuất, nặn ra một vẻ mặt ‘cứt thật’, ngay sau đó xoay người oa oa khóc to, với tay muốn được Tường Vi ôm: “Hu..hu… mẹ ôm….”

Đây là lần đầu tiên anh bế trẻ con, cốt nhục của anh, cũng là lần đầu tiên anh đối mặt với một đứa trẻ đang khóc oa oa, thật không biết phải làm sao! Hắc Diêm Tước khẽ cau mày, sống chết ôm chặt đứa nhỏ, sống chết không chịu cho nó trở lại trong ngực Tường Vi, đùa à, có thằng nhóc này, người phụ nữ này sẽ không đi đâu khác cả, chỉ là, anh không quen với cái mùi sữa trên người thằng nhỏ lắm, thôi, anh sẽ cố quen dần vậy!

“Hắc Diêm Tước, anh làm gì đấy? Tiểu Trạch khóc rồi! Anh còn không buông ra?”

Tường Vi thấy Tiểu Trạch khóc thành mít ướt, ngay lập tức nóng nảy quát Hắc Diêm Tước, vì đứa bé, cô có thể từ một con thỏ nhỏ biến thành một con cọp mẹ, đây là thiên tính của người mẹ.

“Hu hu hu… mẹ…” Tiểu Trạch không ngừng khóc, phải nói là trái tim nhỏ rất hoảng, nó muốn nhanh được ôm mẹ…

“Câm ngay! Nhóc thối, khóc lóc y như mấy bà thím, có còn là đàn ông nữa hay không?”

Hắc Diêm Tước không nhịn được gầm lên, anh không biết dỗ dành người khác, tính khí cũng không muốn, thằng nhóc này giống hệt với mẹ nó, khóc lóc làm anh tâm phiền ý loạn!

“Hu hu hu…” Anh càng rống lên, Tiểu Trạch càng khóc dữ, hu hu hu… biết nó khóc gì không? Trái tim nhỏ đang là bất đắc dĩ a.

“Hắc Diêm Tước! Anh im đi! Tôi chịu đựng anh đủ rồi, anh đối với tôi như thế thì cũng thôi, đằng này đối với con cũng vậy, anh có tính người hay không vậy?” Lòng Tường Vi bị tiếng khóc của Tiểu Trạch làm cho đau lòng, trừng mắt nhìn Hắc Diêm Tước, ôm lấy Tiểu Trạch, cẩn thận từng li từng tý dùng dằng muốn đoạt lấy Tiểu Trạch từ trong ngực Hắc Diêm Tước, vừa dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối, đừng khóc, mẹ ở đây, mẹ ở đây…”

“Hu hu… mẹ, con không muốn lớn lên trông giống người xấu… hu hu… mẹ đừng bỏ Tiểu Trạch lại… hu hu… Thầy nói ba sẽ cướp mẹ đi, Tiểu Trạch không muốn ba cướp mẹ đi, hu hu…”

Cậu nhóc vừa khóc vừa la hét, vừa bôi hết nước mắt nước mũi tèm lem lên bộ tây trang bằng sợi tổng hợp cao cấp của Hắc Diêm Tước, hoàn toàn không thèm để ý tới vẻ mặt càng lúc càng xanh mét của Hắc Diêm Tước!

“Bảo bối ngoan, mẹ sẽ không bỏ lại Tiểu Trạch, ai cũng không tách chúng ta ra được! Bảo bối ngoan, đừng khóc nữa…” Thì ra cậu nhóc khóc thút thít vì nguyên nhân này, Tường Vi âm thầm thở dài một hơi, dịu dàng cười nói, siết chặt gương mặt xinh xắn đẫm lệ, không khỏi bật cười, “Bảo bối, đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ ở ngay đây!”

“Tôi muốn làm thịt tên Tưởng Diệp kia! Mẹ kiếp, nhóc con, con mà còn nói một câu thầy con trước mặt ta nữa, ta lập tức quẳng con xuống sông làm mồi cho cá!” Chẳng có bất kỳ một người cha nào muốn nghe con mình phỉ báng mình ngay trước mặt! Trước đây Tưởng Diệp vì muốn đưa Tường Vi đi, đã công khai tranh giành người phụ nữ của anh, vì thế bị anh đập cho một trận tơi bời, lần này, ngay cả con anh hắn cũng không bỏ qua!

“Hắc Diêm Tước!” Tường Vi giận lên, nhào tới trước tóm lấy cà vạt của anh, dùng sức siết chặt cổ anh, giống hệt một phần tử bạo lực, hận không thể một tay siết chết người đàn ông ghê tởm này!

Tiểu Trạch thình lình rùng mình một cái, ừhm, cũng không phải sợ bị ném xuống sông làm mồi cho cá, mà là___

Nhìn Tường Vi nổng nóng níu chặt cổ Hắc Diêm Tước, quên mất trên khuôn mặt còn đang chảy hai hàng nước mắt trong suốt, hai lỗ mũi còn đang chảy đầy nước mũi, sững sờ nhìn cảnh mẹ túm cổ ba!

Mẹ thật quá đẹp, quá xuất sắc!

“Ta cảnh cáo con, buông Tiểu Trạch ra! Nếu không tôi sẽ liều mạng với anh!” Tường Vi tức đến nỗi mặt đỏ cả lên, trong đôi mắt có hai đốm lửa chói lọi, nếu Hắc Diêm Tước dám tổn thương một cọng tóc gáy của Tiểu Trạch, cô sẽ liều mạng với anh!

Hắc Diêm Tước cũng bị lửa giận của cô nàng này làm chấn động, con thỏ nhỏ ngày trước, vì con trai bảo bối của nàng, đã biến thành con cọp mẹ, mà đối tượng cô liều mạng cũng vẫn là anh, liếc mắt nhìn Tiểu Trạch, anh không khỏi cau chặt hai lông mày thành một ngọn núi, trong lòng có chút không ra tư vị gì, hiển nhiên người phụ nữ này thương yêu tên nhóc này hơn anh nhiều…

Trong ngực như bị thứ gì chặn lại, buồn buồn, yêu___ chữ này gõ vào tim anh, tâm linh khô khốc của anh như có một dòng nước ấm chảy qua, hẳn là cha anh cũng từng có loại khát vọng như anh lúc này?

Vậy mà, sự phản bội của mẹ đã làm lòng anh co rút đau đớn một phát, sững sờ buông tay, đang lúc hoảng hốt, Tiểu Trạch trở lại trong ngực Tường Vi.

“Hu u! Mẹ thật là giỏi!” Tiểu Trạch ôm Tường Vi, khẽ hôn chụt một cái lên gò má Tường Vi!

“Đinh” một tiếng, thang máy đã lên tới tầng cao nhất, cửa chậm rãi mở ra, Tường Vi ôm Tiểu Trạch vốn định xông ra, chợt thấy rằng mình đã tới nhầm nơi, cô nên đưa Tiểu Trạch xuống tầng một mới phải, lại bị Hắc Diêm Tước một phát kéo ra ngoài!

“Anh thả chúng tôi ra, Hắc Diêm Tước! Anh bỏ tay ra, tôi muốn đưa Tiểu Trạch đi luôn!”

Tường Vi khẩn trương kêu lên, không cự lại sức mạnh của Hắc Diêm Tước, hơn nữa vì ôm chặt Tiểu Trạch, cô không thể kháng cự dữ dội quá, chỉ có thể để mặc anh đẩy cô cô đi vào trong hành lang khách sạn thật dài!