Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 336: Sa mạc hạnh phúc (1)




Nhật ký của Tường Vi (17)——

Rốt cuộc, bước đi chung đường, có lẽ tôi không biết tương lai, nhưng tôi rất chắc chắn, phía trước cũng không phải là cuộc hành trình hạnh phúc.

Tước nói, có thể làm vương phi Saudi, là giấc mơ của bao nhiêu cô gái, cũng bởi đây là vận may và niềm vinh dự của tôi, khuôn mặt nên tỏ ra vui vẻ mới phải.

Làm sao anh biết được, làm vương phi Saudi, cũng là mơ ước của em?

Tôi muốn nói, có thể làm cô dâu của Tước, cũng là niềm mong đợi của rất nhiều cô gái, chỉ là đối với tôi, đó là một niềm hy vọng xa vời.

Phía trước, không biết nữa, bàng hoàng, tôi không thể thấy con đường tương lai, như vậy tôi. . . . . . Làm sao mỉm cười?

Cho đến sau này mới hiểu ——

Nghĩa của từ ‘ Saudi ’ ở trong tiếng Ả - rập, là hạnh phúc, mà ‘ Arab ’ còn có nghĩa là sa mạc.

Từ Saudi Arabia có thể hiểu là ‘sa mạc hạnh phúc’ không?

Rất đẹp, nhưng nơi đáy lòng tôi, là hoang tàn vô tận. . . . . .

—— Nhật ký của Tường Vi (17)——

Máy bay hạ cánh ở thủ đô Ri-át của Ả-rập Saudi, Tường Vi mệt mỏi ngủ say, đang lúc còn chưa tỉnh lại, đã bị Hắc Diêm Tước một phát ôm lấy, sau đó trùm một tấm sa mỏng lên cho cô, nhanh chóng xuống máy bay.

Nơi sa mạc này có khí hậu nhiệt đới, vì vậy tuy là mùa đông nhưng nơi nơi khí hậu ấm áp thoải mái, đây cũng là một trong các sa mạc lớn nhất ở Arab, được ca tụng là thủ đô sa mạc Thiên đường xa hoa.

Hắc Diêm Tước ôm ngang Tường Vi, đi về phía mấy tùy tùng Saudi, bọn họ rối rít chào hỏi anh bằng tiếng Anh.

"Hello, là Hắc tiên sinh ư? Hoàng tử của chúng tôi đã xin đợi đại giá rồi." Tiếng Anh của những tùy tùng này mang khẩu âm tiếng Ả-rập, gương mặt hưng phấn, nếu không cẩn thận phân biệt, gần như là chỉ nhìn nhìn thấy ai ai cũng mặc áo choàng màu trắng, một đám đàn ông râu ria xồm xoàm giống hệt nhau.

"Được, cám ơn các vị." Hắc Diêm Tước lạnh nhạt gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Tường Vi vẫn đang ngủ say trong ngực, trong con ngươi không khỏi lộ ra một tia dịu dàng.

"Xin hỏi vị này. . . . . ." Tùy tùng chỉ vào người phụ nữ trong ngực Hắc Diêm Tước, tò mò hỏi.

"Vị tiểu thư này mệt mỏi, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên nhanh chóng tới gặp hoàng tử đi, tránh cho hoàng tử đợi lâu." Hắc Diêm Tước nói tránh, đem khuôn mặt của Tường Vi ghé vào bả vai, che kín dung mạo của cô.

Động tác bảo vệ này, lại đánh thức Tường Vi."Ưmh. . . . . ." Cô nhíu nhíu mày, thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt dễ ngửi, là Tước, cô tham lam cọ xát trên bả vai anh, hình như muốn ngửi thứ mùi này nhiều hơn một chút.

"Ừ. . . . . ." Hắc Diêm Tước cau mày, thấy nha đầu đã tỉnh, nhưng cử động của cô làm chạm vào vết thương còn chưa khỏi hẳn trên bả vai anh.

Cho đến nghe thấy tiếng rên trầm thấp của anh, Tường Vi mới tỉnh táo lại, lập tức hiểu ra mình đã chạm vào miệng vết thương của anh rồi."Thật. . . . . . Ưmh. . . . . ."

Cô vừa định nói xin lỗi, cái gáy đã bị bàn tay của anh ấn vào ngực một cái, nhỏ giọng nói: "Đừng lên tiếng, đến Saudi rồi, bây giờ cô cứ như này là được."

Anh làm như thế, chỉ đơn giản là muốn bảo vệ cô, dù sao ở một quốc gia nam quyền như Saudi Arabia, phụ nữ không hề có địa vị, phụ nữ Saudi khi đi ra ngoài phải mặc đồ tối màu, đội khăn che mặt, nhất là ở trước mặt đàn ông. Đây cũng là lý do trước khi xuống máy bay, anh đã phủ một tấm sa mỏng lên đầu cô.

Tường Vi gật đầu, an tĩnh tựa vào bả vai anh, rất tự nhiên, động tác gần sát này của anh, làm cho cô chợt cảm thấy ấm áp, có điều anh không sợ cô đụng vào vết thương của anh sao?

Vết thương cô dùng cây kéo hung hăng đâm anh, anh không để ý nữa sao?

Nhưng, anh cũng đã từng để lại một vòng dấu răng trên ngực cô, có nên tính là bọn họ hòa nhau không?

Tường Vi mặc cho Hắc Diêm Tước ôm trong ngực, dịu ngoan giống như con mèo con, cái ôm như thế này, cô còn có thể hưởng thụ bao lâu nữa?

Chỉ chốc lát sau đã ra khỏi phi trường, dưới sự hướng dẫn của mấy tên tùy tùng, Hắc Diêm Tước ngồi vào một chiếc xe thân dài vô cùng xa hoa, xe chạy nhanh như bay.

Tường Vi vẫn đang che tấm sa trên mặt, ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Hắc Diêm Tước, ngón tay hơi lạnh.

"Chúng ta đi đâu?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Hắc Diêm Tước quay đầu, rũ mắt, liếc mắt nhìn Tường Vi qua lớp sa mỏng, bỗng nhiên phát hiện, vẻ đẹp của người phụ nữ này, một tấm lụa mỏng không thể che đậy được, ngược lại tạo nên một vẻ đẹp thần bí. Anh không khỏi cau mày, tâm tư phiền loạn: "Tới cung điện của hoàng tử."

Đáp án của anh làm lòng Tường Vi trầm xuống, mới vừa xuống máy bay, thậm chí cô không có thời gian thích ứng với quốc gia này, thành phố này, anh đã chờ không nổi muốn đưa cô đi gặp hoàng tử Saudi rồi hả?

Thật lâu sau, Tường Vi mới thở dài thật thấp: ". . . . . . Có phải đưa tôi tới đó xong thì anh sẽ trở về?"

Thật ra thì, cô sợ anh sẽ nói "Đúng", có lẽ cô còn hy vọng xa vời, hy vọng anh có thể nán lại một khoảng thời gian, dù là cho cô nhìn anh nhiều hơn một chút cũng tốt, ghi nhớ hình dáng của anh cũng tốt, nhưng, cô cũng thấy là chẳng để làm gì cả, bởi vì cuối cùng anh vẫn muốn gả cho một người đàn ông khác.

"Cô mong tôi trở về luôn sao?" Anh không đáp, hỏi ngược lại cô.

Tường Vi á khẩu không trả lời được, cô rất muốn trả lời, không mong, nhưng cô biết, như thế sẽ chỉ rước lấy sự giễu cợt từ anh, kể khổ, thậm chí còn khó nghe hơn lời nói. Cô gả cho hoàng tử Saudi, anh hứa hẹn sẽ cho Tiểu Trạch hạnh phúc, đây là giao dịch của bọn họ.

Dùng sức hít thở sâu một hơi, Tường Vi nói: "Tôi chỉ hi vọng Tiểu Trạch có thể nhanh chóng được an toàn, anh hãy hứa với tôi, được không?"

"Được, tôi hứa." Anh lặp lại lời của cô, nghe thì thấy lạnh băng không có cảm xúc gì, nhưng chỉ có anh biết, lời hứa này có nghĩa là gì.

Tường Vi gật đầu một cái, không hề lên tiếng nữa, quay đầu, xuyên thấu qua sa mỏng, nhìn phong cảnh ngoài xe.

Rất khó tin, nơi dải đất thành thị sâu trong sa mạc thế này, lại rất xanh tươi, từng dãy kiến trúc xa hoa, giống hệt như trong truyện cổ tích, đây chính là đất nước rất giàu có trong truyền thuyết, đây chính là nơi cô phải sống nửa đời sau . . . . .

Cô chợt có chút bi thương, Tước chỉ lôi cô ra khỏi một cái lồng vàng, rồi đẩy cô vào một cái nhà giam bằng vàng khác.

Vì vậy, cô bắt đầu tin rằng, sa mạc hạnh phúc, đối với cô mà nói, là hoang vu. . . . . .