Nếu như một cái xoay người có thể làm cho các bạn bỏ lỡ một cuộc gặp gỡ thì nghìn vạn lần xoay người liệu có thể nào ngăn cách duyên phận của bạn và một người khác trên thế giới này?
Đáp án có thể là khẳng định mà cũng có thể là phủ định, có điều ngay lúc này việc Tường Vi phải làm là ngăn chặn hai người đàn ông cô yêu tha thiết gặp nhau….
Nụ cười của cô dịu dàng, lại làm cho người ta cảm thấy thê lương, cô kéo tay Hà công tử, trong sàn nhảy xoay tròn, bay lượn…. Dư ảnh nơi đuôi mắt vừa liếc nhìn về phía Tiểu Trạch vừa cố gắng dùng cơ thể che giấu phương hướng đó, cô chưa từng biết là cô lại có thể nhảy múa xuất thần đến thế!
Hắc Diêm Tước ngồi cách đó không xa, ánh mắt nhấp nháy, nhìn đăm đăm tinh linh tuyết trắng nhảy múa, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, mỗi lần nâng tay mỗi cái nhấc chân của cô đều vì một người đàn ông khác mà nở rộ!
Anh bình tĩnh đến mức gần như lãnh khốc, ngoài mặt không có chút biểu hiện, nhưng ánh mắt tàn bạo âm u đến mức có thể lăng trì Hà công tử!
Sự nhẫn nại của anh dường như đã đến cực hạn!
Lúc này, chuông điện thoại di động trong túi vang lên, anh nhét tai nghe vào tai, nhưng con mắt âm u tàn bạo vẫn chăm chú khóa lấy người phụ nữ nhảy đến không biết sống chết trong sàn khiêu vũ, vừa nghe lời nói truyền tới từ bên kia chiếc di động___
“Tiên sinh, vụ án ngài muốn tôi điều tra đã có manh mối. Thì ra vị em trai năm đó của Thẩm lão gia Thẩm Hồng vẫn còn sống chưa hề chết! Tài liệu cũng cho thấy ông ta hiện đang mai danh ẩn tích và rất có khả năng là thủ lĩnh của một tổ chức khủng bố, bằng chứng là ông ta chưa thể về nước nhưng đã phái người lẻn vào trong nước, tôi sợ là ông ta sẽ vì vụ án năm đó của nhà họ Thẩm mà gây bất lợi cho ngài…”
“Ừhm, còn gì nữa không?” Hắc Diêm Tước lặng lẽ nghe thuộc hạ báo cáo tin tức đã thăm dò được, vừa xem Tường Vi nhảy múa xuất trần thoát tục trong sân, thế mà anh phát hiện ra rằng mỗi bước trượt của cô giống như đang đạp vào lòng anh, cõi lòng anh từng bước từng bước nhảy lên theo tiết tấu ấy.
“Hơn nữa, lần này Thẩm tiểu thư về nước, thật là đã từng tiếp xúc với người của Thẩm Hồng. Một tin khác là, Tưởng Diệp có biệt hiệu là thần trộm nổi danh Âu Mỹ, ra tay chưa từng thất bại, hắn ta còn có thân phận là con nuôi của Thẩm Hồng…”
Lúc này, điện thoại vẫn đang kết nối, đột nhiên ‘tạch’ một tiếng!
Công tắc nguồn điện đột ngột đứt, chung quanh đen ngòm!
“Á…” Tiếng thét chói tai ngay lập tức nổi lên bốn phía!
Hắc Diêm Tước cũng hơi ngạc nhiên vì bị bóng tối đột xuất tập kích, nhưng anh đã chấn tĩnh lại rất nhanh, lập tức đoán biết đã xảy ra chuyện gì, mặt khác nhanh chóng nói với thuộc hạ ở đầu dây bên kia: “Thông báo đi, phong tỏa toàn bộ bên ngoài hội trường, quyết không để bọn trộm lấy đi một phần châu báu nào!”
“Vâng! Tiên sinh, ngài phải tuyệt đối chú ý an toàn, tôi sợ những phần tử khủng bố này sẽ gây bất lợi cho ngài…”
Đối phương còn chưa dứt lời, Hắc Diêm Tước đã dập máy, Mỹ Nhi ở sau lưng rối loạn, đứng trong bóng tối không ngừng gọi ‘Tước’….
Anh dường như chẳng cảm thấy gì, bật đèn của điện thoại di động, đẩy xe lăn về phía Tường Vi vừa đứng, trong lòng mơ hồ hơi đau đớn, cô ngàn vạn lần đừng chọn phản bội anh, nếu không, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!
Tường Vi bị bóng tối bất ngờ làm cho hết hồn, phản ứng đầu tiên là đẩy Hà công tử ra, vội vàng chạy về phía mời rồi nhìn thấy bóng dáng Tiểu Trạch.
Hà công tử ở phía sau kêu lên: “ Ê Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư, cô đi đâu thế…”