Tường Vi nắm chặt nắm tay, chân thì phát run! Từng sinh một đứa nhỏ, dĩ nhiên là bộ ngực so
với lúc trước phải lớn hơn! Nhưng cô sẽ không nói cho anh biết điều này, ngược lại nói dỗi: “Chẳng phải càng hợp khẩu vị anh sao? Loại người chỉ biết suy xét bằng nửa người dưới như anh có khác gì cầm thú, động vật
ngực lớn không phải càng hợp gu của anh sao?”
“Ha ha ha…” Rốt
cuộc anh cất tiếng cười ha hả! Hai tay nắm lấy eo cô, dùng sức một cái,
làm cô ngã ngồi trên hai chân mình! Hơi thở nguy hiểm lập tức sáp lại
vành tai cô, “Thế, ý em muốn nói em là động vật ngực lớn?”
Nói
xong, đầu lưỡi mạnh mẽ liếm cắn chỗ mẫm cảm chính là lỗ tai cô, làm cô
khẽ run một trận, đôi tay dùng sức xé rách quần dài của cô, lại thấy
thật là phiền phức: “Uhm….Tôi yêu cầu em về sau luôn luôn phải mặc váy!”
Tiện cho anh ở bất cứ chỗ nào cũng có thể dễ dàng muốn cô!
“Tiên sinh tôn kính, trời lạnh… Xin ngài lưu ý vấn đề giữ ấm, nơi này thật sự là không thích hợp để cho người tầm hoan tác nhạc!”
Hơi thở
Tường Vi hổn hển, kiên quyết kéo quần dài của mình, không để cho anh lột xuống, nhưng chỗ này thật quá nguy hiểm, cô sợ hành động dữ dội quá, lỡ ra làm hai người bọn họ ngã tan xương nát thịt!
Cô không biết
là Hắc Diêm Tước đã khóa xe lăn lại, cho nên chỉ cần không có người đẩy
từ phía sau, chiếc xe sẽ không thể di chuyển về phía trước nửa bước!
“Cảm ơn em đã nhắc tôi, xem ra tôi thật sự cần sưởi ấm…” Anh rên khẽ một
tiếng, ác ý cười nhẹ ra tiếng, rốt cuộc kéo quần cô xuống tận cẳng chân
___
“Hắc Diêm Tước!”
Tường Vi gầm nhẹ một tiếng! Cô không quên đây là chỗ nào! Bên tai vi vu gió lạnh, màu đêm đen vô tận, ngay
cả thở gấp, rên rỉ cũng sẽ có tiếng vang dưới bầu trời trống trải, anh
chết tiệt còn muốn làm cái loại chuyện dâm đãng ô uế này!
“Uhm, anh cho phép em gọi anh là Tước!”
Thành công cởi ra nịt ngực đáng ghét, một cặp ngực ngọc trong ngần nhảy ra,
anh cúi đầu ngậm lấy, dục vọng xâm nhập mọi giác quan, anh thật nhớ
nhung cái mùi vị này, cơ thể người đàn bà này mãi mãi có bản lĩnh hấp
dẫn anh!
“…Ưhm…” Anh đang rên rỉ rải lên bộ ngực sữa của cô từng nụ hôn nóng bỏng, cô không nhịn được mà run nhẹ, nhớ đến đêm qua cô ngủ một mình ở khách sạn đến tận lúc trời sáng, cái loại cảm giác cô độc
tuyệt vọng đó, lần nữa trở lại trong tim, cô ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn bầu đêm mênh mông, trăng sáng chỉ lộ ra một ít ánh sáng non nớt, có
chút tịch lạnh, cô chậm chạp thốt ra___
“Tôi muốn hỏi anh…Nếu đêm qua người phục vụ ông chủ Lý là tôi, giờ phút này liệu anh có muốn chạm đến tôi không? Hay sẽ giống với Mỹ Nhi bị vứt bỏ?” Cô nhớ đến khuôn mặt điên cuồng của Mỹ Nhi, trong lòng trào lên cảm giác co rút đau đớn, anh đối xử hung ác với phụ nữ, hung ác đến mức tận cùng!
Mỹ Nhi hy
sinh vì anh, hoặc cũng có thể không may mắn trở thành vật thay thế, vì
thế mà bị anh một cước đá đi, đàn ông như thế, lợi dụng xong là vứt bỏ,
nếu đàn bà trong mắt anh đã là cái loại không thể chịu đựng nổi, cô thật muốn hỏi, vì sao hôm qua không phải là cô?
Cô rất mâu thuẫn,
một mặt sợ anh sẽ tặng cô cho người đàn ông khác, mặt khác, cô không hy
vọng liên lụy bất cứ ai, mà trong lòng lại có chút chờ đợi mơ hồ, tại
sao cuối cùng không tặng cô đi?
Cô trong lòng anh, cuối cùng tồn tại vị trí như thế nào?