Tường Vi đi vào phòng tắm, lau rửa sạch, sau đó lấy một chậu nước nóng, bưng đến trước giường của hắn, nhẹ nhàng nhấc chăn mỏng trên chân hắn, chườm lên chỗ chấn thương cho hắn..
Rất nhẹ nhàng, cũng rất cẩn thận, sợ rằng cô đã trở thành 'y tá' cẩn thận nhất thế giới, không khỏi thay bệnh nhân chăm sóc cơ thể, ngay cả nhu cầu thể xác của bệnh nhân cũng đều đồng ý, cô cười tự giễu mình.
Chăm sóc khoảng nửa tiếng sau, cô lại đắp lại chăn mỏng lên cho hắn, nhìn thấy hắn còn đang ngủ say. Cô mang chậu đổ vào nhà toilet sau, xoay người dọ dẹp đĩa ăn hôm qua, sau đó nhẹ đẩy cửa, xoay người đi ra khỏi phòng.
Đúng khoảnh khắc cửa phòng đóng, Hắc Diêm Tước bỗng chốc mở hai mắt ra, lấy tay chống thân thể ngồi dậy, cầm điện thoại trên đầu giường, bấm một dãy số ——
“A Hải, chuẩn bị xe, thông báo cho trợ lý Lương, một giờ sau mở cuộc họp ở Hắc thị.”
“Vâng, tiên sinh.”
Tường Vi mới vừa đem đĩa xuống lâu, liền gặp phải thím Hắc vừa mới tưới hoa xong.
Nhiều năm không gặp, cô dừng một chút, lòng có chút cảm xúc.
Thím Hắc cũng sợ hết hồn! Mặc dù nghe nói Tường Vi chưa chết, nhưng đối mặt chân thật với cô, vẫn không tránh khỏi bị hù sợ!
“À, thím, đã lâu không gặp.” Tường Vi không có tránh ánh mắt nham hiểm của thím Hắc, ngược lại trong suốt thản nhiên, khóe môi khẽ nâng lên nụ cười, dịu dàng thuận miệng nói.
“Tường Vi tiểu thư, cô đã về rồi?” Thím Hắc chu mỏ, trên mặt béo có khắc dấu vết năm tháng năm năm qua, bà ta đã già đi rất nhiều.
Tường Vi mất tự nhiên gật đầu một cái, không có nhiều lời, cô không tính là trở về đi, bởi vì cô cảm thấy mình từ trước giờ đều không thuộc về nơi này, đây là một nơi đau khổ, ba tháng sau, cô sẽ không lưu luyến nửa điểm mà rời khỏi đây.
“À. . . . . . Đúng rồi, thím Hắc, Mai Linh khoẻ không?” Cô chợt nghĩ đến Mai Linh, kể từ năm năm trước, sau đêm ‘ Mạn Đà La khóc ra máu’ , cô liền không nhìn thấy bóng dáng Mai Linh đâu.
“Mai Linh rất khoẻ.” Thím Hắc gật đầu một cái, “Cám ơn Tường Vi tiểu thư quan tâm.”
“Cô ấy vẫn sống ở đây sao?” Cô hỏi, nghe thím Hắc nói như vậy, cô cũng an tâm.
Thím Hắc lắc đầu một cái, “Nó trọ ở bên ngoài.” Thím Hắc không muốn nói chuyện nhiều, tùy tiện nói, “Tường Vi tiểu thư, tôi đi trước.”
Gật đầu một cái, thím Hắc liền bước tập tễnh rời đi.
Tường Vi nhìn chằm chằm bóng lưng hơi còng còng của bà ta, đột nhiên cảm thấy bà ta thật già hơn đi rất nhiều so với ngày trước.
Ở Hắc gia, cô không quá nhớ nhung cái gì, trừ người duy nhất, chính là chú Lực Minh thúc cùng bác Ân cũng đều đã chết rồi, tất nhiên, còn có Tiểu Khả Liên(nhóc đáng thương). . . . . . Nhớ tới Tiểu Khả Liên, kể từ lần cô đưa Tiểu Khả Liên cùng với Điềm Tâm cho Triết Dã nuôi, cô liền không có cơ hội nhìn thấy bọn chúng.
Triết Dã. . . . . . Nhớ tới cái tên làm cô đau lòng, mi tâm thoáng sầu bi nhàn nhạt, ngay sau đó bưng đĩa đi tới nhà bếp.
Nửa giờ sau, chờ đầu bếp làm xong bữa sáng, đang lúc cô chuẩn bị bưng lên cho Hắc Diêm Tước, A Hải vội chạy tới ——
“Tường Vi tiểu thư, nhanh lên, tiên sinh đã đợi cô trên xe lâu rồi!”
“Hả? Cái gì?” Cô nghe có chút không hiểu, hắn đang trên xe đợi cô làm gì chứ ?
“Đúng, tiên sinh vội tới Hắc thị họp, ngài phân phó cô mau chóng mang đồ ăn lên xe, đồng thời gặp người có thể thay đổi quần áo.” A Hải giải thích.
“Nhưng mà, hắn đi họp tôi tới cũng không phù hợp đi. . . . . .” Cô nghi ngờ.
“Cái này tôi cũng cũng không biết, tóm lại, Tường Vi tiểu thư, bữa ăn sáng này đưa tôi cầm, tôi sẽ đưa tiên sinh, cô mau thay quần áo, tôi sẽ đợi cô trong xe, cô mau nhanh lên, biết chưa?”
A Hải vừa nói vừa cầm lấy cái khay cô mang tới, vừa đi vừa ngoái lại nói, “Nhớ nhanh đấy, tiên sinh chờ cô trên xe.”
Ngay cả cơ hội từ chối cũng không cho cô, cô thở dài một hơi, cúi đầu nhìn qua đồng phục hầu nữ trên người mình, vẫn là bộ đồ cô mặc năm năm trước, cô từng làm hầu nữ trong phòng hắn, hắn vẫn giữ nguyên dạng, không có người nào động tới.
Ngay cả nhà gỗ nhỏ, cũng khôi phục lại bộ dáng lúc trước, mỗi ngày đều có người tới quét dọn.
Có lúc cô không hiểu, hắn cất giữ đồ của cô, là bởi vì đau lòng với cô sao? Cô nhớ ngày ấy, cô không chịu dừng xe, mà hắn phi xe đuổi đằng sau một mực gầm thét, hắn không nỡ để cô chết sao?
A, đừng mơ tưởng, hắn chỉ là không nỡ khiến bản thân mất đi một con rối thôi.
Nàng cười giễu mình, không nên suy nghĩ nhiều, ba tháng này, hắn muốn thế nào thì như thế.
Khi Tường Vi thay xong trang phục, A Hải mở cửa xe cho cô, cô cúi đầu liền nhìn thấy Hắc Diêm Tước trong xe đeo kính đen, tây trang được làm thủ công tỉ mỉ tây, làm tôn hắn hoàn mỹ đến chí cực, bộ dáng cao ngạo anh tuấn, khí chất làm cho người khác không thể khing thường, toàn thân toát lên hơi thở vương giả.
Cô dừng một chút, hơi chút kinh ngạc, gương mặt hắn hôm nay sáng sủa hơn hẳn, gương mặt râu ria đã được cạo sạch, trừ xe lăn phía dưới hắn kia, cô thiếu chút nữa đã nghĩ hắn vẫn alf người đàn ông cao cao tại thương không ai bì nổi!
Khom lưng ngồi vào xe hắn, cô nhìn liếc qua chiếc đĩa đặc chế trước mặt hắn, còn có bữa ăn sáng bác Hải mang tới, vì vậy, cô thuận miệng mà hỏi: “Bữa ăn sáng ăn ngon không? Cố ý thêm một chút thịt tràng ở bên trong.”
Hắc Diêm Tước khẽ nhướng mày, không trả lời câu hỏi của nàng, ý bảo A Hải lái xe.
Giống như thói quen cao ngạo của hắn, Tường Vi nhún nhún vai, chẳng qua cô thấy hắn quá yếu, nhất là hai chân kia.
Xe vững vàng lái về phía toà cao ốc Hắc thị, trên đường, Tường Vi không lên tiếng, xuyên qua cửa sổ nhìn phong cảnh bên đường, năm năm qua, thành phố dường như càng ngày càng phồn hoa, điều này làm cho cô hơi xúc động, nếu như không phải là bởi vì cô cô, có lẽ cô cả đời này sẽ không quay lại đây, sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông này rồi.