Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 189: Cái chết của Jesus (1)




Tường Vi không biết, trong tầng lầu của cao ốc cách đó không xa, Hắc Diêm Tước đang ngồi đối diện La tổng, trong lúc nhất thời, không khí có chút xấu hổ .

"Tôi nói Hắc tổng, chuyện hợp tác của chúng ta. . . . ." La tổng nhớ tới bộ dáng điên cuồng của Hắc Diêm Tước, thân thể đến nay vẫn còn lạnh run!

"La tổng, nếu ngài vì việc kia mà cắt đứt quan hệ hợp tác với Hắc thị, nhất định ngài sẽ bị tổn thất." Hắc Diêm Tước lập tức cắt đứt lời của La tổng.

"Chuyện này. . . . . . Doãn Chiếu Thiên bên kia đã phái người tới bàn bạc, Hắc tổng, cậu đừng làm khó tôi, được không?" Móng heo của La tổng mập mạp run rẩy, không ngừng lau mồ hôi, người của hai bên đều không dễ đối phó !

Thấy thái độ từ chối nhã nhặn của ông, Hắc Diêm Tước khẽ nhíu mày, xem ra đành phải ra chiêu ngoan độc, cần phải đánh nhanh thắng nhanh case (trường hợp) này, vì vậy, hắn lấy điện thoại di động ra, đè mấy phím, đưa cho La tổng, nhếch miệng thành nụ cười tà, nói: "La tổng, có cái này quyết định, chờ ngài xem xong đoạn phim ngắn rồi nói tiếp."

La tổng nơm nớp lo sợ nhận lấy điện thoại di động của hắn, nhìn chăm chú, không quá năm giây, gò má mập mạp lập tức trắng bạch!

Chỉ thấy trong video xuất hiện hắn và mấy nữ người phụ nữ trần trụi giao hoan, hơn nữa còn là NP!

Phịch một tiếng!

La tổng dùng sức ném điện thoại di động, rơi trên đất, rống to: "Hắc Diêm Tước, máy thật hèn hạ!"

Cười lạnh một tiếng, Hắc Diêm Tước không hề gì mà nhún vai: "La tổng, đừng kích động, có gì thì từ từ nói. Nếu như La tổng không làm chuyện này, tôi sẽ không có khả năng tổn thương La tổng."

"Mày……." Mặt La tổng lập tức thành màu gan heo, ông không ngờ, Hắc Diêm Tước ** như vậy, nếu cái này truyền ra ngoài, đừng nói ông không nói rõ với vợ được, về sau, khi làm ăn trong giới cũng bị người ta nhạo báng, ông hối hận vì đã không quay video cảnh Hắc Diêm Tước nổi điên, cứ như vậy, ông cũng có nhược điểm của Hắc Diêm Tước! Thật là thủ đoạn!

"La tổng, đừng nói tôi không nhắc nhở ngài, làm ăn với đám phần tử Hắc bang giết người không chớp mắt kia, trước sau đều là thiên môn (đường vòng lối tắt), chẳng thà hợp tác làm ăn với tôi, chỗ tốt tự nhiên sẽ có ngài, ngài là người thông minh, nên biết lựa chọn thế nào!"

Hắc Diêm Tước thoải mái mà đeo mắt kính, khóe miệng nâng lên nụ cười chiến thắng nhàn nhạt, từ trước đến giờ, hắn không quan tâm sử dụng thủ đoạn uy hiếp gì, chỉ cần đạt mục đích là được.

Lúc này, điện thoại bị La tổng ném trên mặt đât vang lên , hắn cúi người xuống, nhặt điện thoại lên ……

La tổng thẹn quá hóa giận, nhìn chằm chằm Hắc Diêm Tước đang nói chuyện điện thoại, tiếp theo, xoay người, uy hiếp ông một câu: "La tổng, tôi chờ câu trả lời chắc chắn của ngài! Đừng làm tôi thất vọng!" Dứt lời, Hắc Diêm Tước giơ điện thoại trong tay lên, rời khỏi thật nhanh.

Đầu bên kia điện thoại, mới vừa cúp máy, một giọng đàn ông Singapore nói: "Doãn lão đại, thái độ của thằng nhóc Hắc Diêm Tước kia rất lạnh, trực tiếp nói với chúng ta, không không biết Mạn Vi!"

"Một đám ăn hại!"

Lên tiếng là một người đàn ông có diện mạo cực kỳ nham hiểm, trên mặt có dấu vết tháng năm, rất khó tưởng tượng, người đàn ông nham hiểm lại là lão đại của Chiếu Thiên bang ở Singapore , Doãn Chiếu Thiên.

"Người phụ nữ kia chưa tra rõ họ tên, thì đã ngu dốt bắt người ta tới, muốn tìm việc làm?"

Doãn Chiếu Thiên khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt bình tĩnh lại lộ ra sát khí, "Đem cô ta vào!"

"Dạ, Doãn lão đại, tôi sẽ kêu anh em mang cô ta tới!"

Một lát sau, mấy người đàn ông kéo một bao vào phòng.

"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Trong bao truyền ra một giọng nữ, không ngừng giãy dụa trong bao.

"Lão đại, đã mang người đến."

Doãn Chiếu Thiên gật đầu một cái, "Mở bao ra."

"Dạ!"

Sauk hi mở bao ra, lộ ra mặt của Tường Vi, cô khiếp sợ nhìn tất cả người đàn ông trước mắt, không thể tin được, trước đây cô đã từng bị bắt cóc, ở Singapore lại tiếp tục bị bắt cóc!

Cô chỉ nhớ cô và bọn người Triết Dã đi du ngoạn, khi đi WC công cộng, lúc đi ra, liền bị một cái bao lớn bao lấy, sau đó, là đến nơi này.

"Ưmh. . . . . ." Tay chân bị người ta trói chặt, miệng cũng bị người ta bịt lại, cô hoảng sợ nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế duy nhất trong phòng, hắn là lão đại trong miệng bọn họ?

"Để cô ta nói chuyện." Doãn Chiếu Thiên cau mày, liếc mắt nhìn mái tóc rối của Tường Vi, nhưng vẫn bị kinh sợ bởi gương mặt xinh đẹp của cô, cảm giác quen thuộc xuất hiện.

Thuộc hạ làm theo, lấy vải bịt miệng Tường Vi ra.

"Anh…..Anh là ai?" Tường Vi nghi ngờ hỏi, trong lòng lập tức lo lắng, cô không dám hi vọng có người tới cứu cô, đây là Singapore.

"Đầu tiên, cô hãy nói, cô có quan hệ gì với Hắc Diêm Tước?" Doãn Chiếu Thiên đi thẳng vào vấn đề, đôi mắt nham hiểm nhìn chăm chú vào gương mặt của Tường Vi, trong lòng có một loại tư vị không thể nói ra được.

Hắc Diêm tước. . . . . . Tường Vi dần bình tĩnh, lần này, hắn là người mà bọn họ nhắm đến!

Cô theo phản xạ mà lắc đầu, "Chúng tôi không biết !"

"Khốn kiếp!" Bộp một tiếng, Doãn Chiếu Thiên đẩy cái bàn bên cạnh, hù sợ mọi người! Triển Diệc Tường cho biết thông tin về người phụ nữ này, theo lý mà nói, thằng nhóc kia sẽ không lừa hắn.

"Xem ra hai người thật ăn ý, phản ứng của cô rất giống hắn, Hắc Diêm Tước cũng nói không biết cô!"

Chợt, Doãn Chiếu Thiên cúi đầu , cẩn thận xem xét gương mặt của Tường Vi, chú ý tới thân thể của cô đang run nhẹ, không khỏi hài lòng lộ ra nụ cười tà lạnh, nụ cười này, làm cho người ta rợn cả tóc gáy!

Tường Vi căng thẳng, nhưng cắn chặt cánh môi, tự nói với mình, phải kiên cường đối mặt: "Thật xin lỗi, tôi nghĩ là các anh đã lầm, chúng tôi thật không biết nhau!"