Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 188: Bị theo dõi




Triển Diệc Tường chỉ sợ sự tình bại lộ, liền nói tối hôm qua chơi rất vui, gặp phải tên say rượu, đánh các cô ấy bị thương như vậy.

Sau khi Tả Đằng Triết Dã biết chuyện này, nói: "Nếu chuyện này bị truyền ra, các anh phải bồi thường cho công ty, đáng lẽ hôm nay phải về nước, nhưng đã hủy bỏ, ở lại Singapore ba ngày, để mọi người điều dưỡng cho khỏe, nghỉ ngơi tốt. Triển Diệc Tường làm người phụ trách, nếu không làm xong công việc, trừ một tháng tiền lương để trừng phạt."

Các model vừa nghe thì vui mừng kêu lên. Triển Diệc Tường cố làm vẻ mặt hối tiếc, đau khổ, thực tế, trong lòng anh cực kỳ vui mừng, không cần để ý chút tiền này, Hắc Diêm Tước đã ra giá bằng hai năm tiền lương của anh, may mắn là các model cũng kín miệng.

Nhưng mà, còn Tường Vi, dường như không vui, ngồi trong góc, nghĩ tới chuyện khác.

"Mạn Vi, ha ha, tôi có thể gọi cô là Mạn Vi không?" Triển Diệc Tường mỉm cười đi tới, cẩn thận nhìn Tường Vi, cô gái xinh đẹp như vậy, cho dù là đàn ông lãnh khốc vô tình như lão Hắc, cũng sợ là phải quỳ dưới váy màu thạch lựu của cô.

"Ừ." Tường Vi lúng túng gật đầu một cái, chuyện lần này làm cô có chút mệt mỏi, đương nhiên, cô cũng đoán được Triển Diệc Tường sẽ hỏi những gì.

"Tôi hơi tò mò, sao cô lại biết Diệu?" Quả nhiên, Triển Diệc Tường không biết gì về quan hệ của Hắc Diêm Tước và Tường Vi, vẫn tràn đầy mong đợi, "Cô nên biết, tôi cảm thấy lão Hắc rất coi trọng cô, mặc dù miệng hắn luôn nói không thèm để ý tới cô. Đêm ‘Mạn Đà La khóc ra máu’, là hắn ôm cô đi, quan hệ của hai người, tôi nghĩ nhất định là không đơn giản như vậy, đúng không?"

Tường Vi lắc đầu một cái, đôi mắt chân thành nhìn thẳng Triển Diệc Tường: "Triển tiên sinh, cám ơn ngài đã quan tâm, nhưng ngài ấy sẽ không để ý tới tôi, làm sao coi trọng tôi như ngài nói? Có lẽ là ngài quá đa nghi, tóm lại là tối hôm qua, tôi chỉ là một người công dân bình thường cố gắng làm hết trách nhiệm."

Triển Diệc Tường nhìn Tường Vi, còn muốn hỏi nữa, lại bị Tả Đằng Triết Dã đang đi tới cắt đứt…….

"Hai người đang nói chuyện gì vậy? Mạn Vi, không có chuyện gì lớn vào tối qua thật sao?"

"Tả Đằng thiếu gia, nhìn ngài kìa, đã nói không có chuyện gì lớn, đúng không, Mạn Vi?" Triển Diệc Tường lập tức tiếp lời, nháy mắt với Tường Vi.

Tường Vi hé miệng khẽ mỉm cười, gật đầu một cái: "Đúng, Triết Dã. Không có gì thật."

"Nếu đã như vậy, vậy lúc nào rãnh rỗi, tôi dẫn em đi dạo quanh Singapore, như thế nào?" Tả Đằng Triết Dã đề nghị, trên thực tế, lần này có thể mượn công việc để đến Singapore, đơn giản là hi vọng có thể bên cạnh Mạn Vi, dù sao thì cô cho anh cảm giác lúc gần lúc xa, điều này làm cho anh không an tâm.

Tường Vi có chút do dự, nói thật, cô hi vọng mau kết thúc chuyến du lịch lần này, huống chi có Hắc Diêm Tước ở đây, làm cô không tập trung được, rất sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

"Ha ha, Mạn Vi, cô nên đồng ý với Tả Đằng thiếu gia đi, không dễ dàng mà tới Singapore, dù sao còn ba ngày nghỉ, không bằng vui đùa một chút." Triển Diệc Tường nhìn thấy ánh mắt ái mộ của Tả Đằng Triết Dã đối với Thẩm Mạn Vi, vì vậy liền giúp đỡ, trò chơi này xem ra có thu hoạch ngoài dự đoán, tin rằng không bao lâu, liền có kịch hay để xem!

Những ngày tiếp theo, đợi mọi người gần khôi phục hoàn toàn, vì công bằng, Tả Đằng Triết Dã triệu tập các model tới, dĩ nhiên còn có Tường Vi, bắt đầu dẫn bọn họ đi quanh Singapore.

Dọc theo đường đi, hướng dẫn viên du lịch nói cho các cô biết nguồn gốc của Singapore, các model nhìn cảnh đẹp hai bên đường, Singapore thật là một thành phố xinh đẹp.

Hơn nửa giờ sau, xe đến mục tiêu thứ nhất của bọn họ: Tượng Ngư Sư.

Hướng dẫn viên du lịch đi theo bọn họ, giải thích: "Đây chính là Tượng Ngư Sư nổi tiếng của Singapore, nó nằm ở bờ sông Singapore, là dấu hiệu và tượng trưng cho Singapore . Tượng cao tám thước, nặng bốn mươi tấn, miệng Sư Tử phun ra một dòng nước sạch, do Gia Nam tiên sinh cùng hai đứa con điêu khắc chung vào năm 1972 ."

Các model rối rít đi tới trước tượng chụp hình lưu niệm, hướng dẫn viên du lịch tiếp tục giới thiệu: "Đầu sư tử, thân cá, ngồi trên đuôi cá, thiết kế kia là đem hợp sự thật cùng truyền thuyết làm một: đầu sư tử đại biểu trong truyền thuyết "Sư Thành" Singapore, đuôi cá tượng trưng cho "Đạm Mã Tích", đại biểu Singapore phát triển từ một làng cá nhỏ."

Tường Vi đi tới bên cạnh tượng đá, nhìn nước từ miệng sư tử đá phun ra, có chút mệt mỏi.

Tả Đằng Triết Dã vẫn đi bên cạnh cô, nhịn không được mà quan tâm hỏi "Mạn Vi , em đang nghĩ gì vậy?"

"Triết Dã. Không nghĩ gì cả, cảm thấy nơi này rất đẹp." Tường Vi vịn hàng rào, khẽ nhíu lông mày, trên trán có một tầng mồ hôi thật mỏng làm sắc mặt của cô có chút tái nhợt.

Tả Đằng Triết Dã chu đáo nhận thấy cô khó chịu, vì vậy nói,dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Thân thể không thoải mái sao? Mạn Vi, có cần dẫn em đi gặp bác sĩ không?"

Nhẹ nhàng lắc đầu, Tường Vi mỉm cười yếu đuối: "Có thể gần đây không nghỉ ngơi tốt, rất mệt, buổi chiều tôi về ngủ một giấc là hết chuyện."

"Thật không có chuyện gì?" Tả Đằng Triết Dã cau mày, "Tôi không an tâm, không bằng tôi đưa em về khách sạn nghỉ ngơi trước?"

Tường Vinhìn các model đang chơi cực kỳ vui mừng, vì vậy khẽ lắc đầu, đôi môi nâng lên nụ cười nhàn nhạt: "Không cần, Triết Dã. Tôi không sao. Anh xem, phong cảnh nơi này làm người khác rất vui vẻ……..nha."

Đột nhiên, tầm mắt của cô như dừng lại một chút, lóe lên một cái.

"Mạn Vi, Mạn Vi ?" Tả Đằng Triết Dã nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy đám đông phía trước, "Em đang nhìn cái gì vậy?"

"Cái gì? Không có, không có gì." Tường Vi lắc đầu một cái, vừa rồi cô thấy mấy người áo đen đeo kính mát, không biết mình có nhìn lầm hay không, cô cảm thấy như có người theo dõi bọn họ, lại không nói ra được cảm giác đó.

"Mạn Vi, nếu em không thoải mái, cứ nói với tôi, đừng xem tôi như người ngoài, biết không?" Tả Đằng Triết Dã dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, cưng chìu nói.

"Cám ơn anh, Triết Dã." Tường Vi có chút mất tự nhiên, không yên gật đầu một cái.