Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 116: Thủy tinh các đêm đó (1)




Nhà họ Hắc

Hắc Diêm Tước lái xe nhà họ Hắc,giọng nói lạnh lùng: "Xuống xe."

"Ừ." Tường Vi khéo léo gật đầu một cái, chịu đựng thân thể ứ đau, mở cửa xe xuống xe.

Không đợi cô ngừng lại, xe ‘két’một tiếng từ bên người cô bay thoáng qua, con đường kia, là lối đi vào vườn Tường Vi.

Lặng lẽ nhìn xe biến mất ở cuối con đường kia, Tường Vi có chút mất mác, tiên sinh, luôn làm cho cô khó hiểu. . . . . .

"Gâu Gâu!" Đột nhiên, bên chân thoát ra một cái thân thể nho nhỏ, hưng phấn nhào tới Tường Vi,bám thật chặt vào chân của cô, bộ dáng đáng thương, không ngừng ngoắt ngoắt cái đuôi.

"Nhóc đáng thương!"

Cô nhỏ giọng hô, thân thể khom xuống, ôm chặt lấy nó vì nhiều ngày không gặp,"Nhớ mày muốn chết, ở một mình có quen không?"

Tường Vi ôm nhóc đáng thương, như nó là người thân của cô, kể từ khi cô đến ở phòng người làm nữ,thím Hắc đã hạ lệnh, không cho cô ở cùng nhóc đáng thương, bất đắc dĩ, Tường Vi đành để nó ở trong nhà gỗ nhỏ, để chú Lực Minh chăm sóc nó.

Sợ là không quen, ít nhất cô cũng không có thói quen ở phòng người làm nữ, ngược lại nhớ nhung khoảng thời gian ở nhà gỗ nhỏ,nhớ nhung mỗi sáng sớm vừa ra khỏi cửa thì có thể nghe thấy được hơi thở bùn đất từ vườn Tường Vi mát mẻ, nhớ nhung nhóc đáng thương sẽ ngoắt ngoắt cái đuôi đưa cô đi học, sẽ theo cô đi một đoạn đường, vậy mà, hiện tại cô và nó tách ra, ở một mình sẽ quen sao? Cô thở dài.

Một người một chó, hai cặp mắt đen lặng lẽ nhìn nhau, như là người cùng lưu lạc chân trời, thương tiếc lẫn nhau.

"Gâu Gâu!" Nhóc đáng thương kích động kêu nhỏ,nhịn không được mà đem đầu cọ vào ngực cô.

Cô khẽ vặn lông mày, nhỏ giọng cười nói: "Đừng làm rộn a, hôm nay tao bị thương, có chút đau đấy."

Cử động thân mật của Nhóc đáng thương, làm cô không bận tâm nếu đụng phải vết thương, nói, "Nhưng mà, nhất định mày rất cô đơn, chú Lực Minh chăm sóc mày thật tốt nha."

"Gâu Gâu!" Nhóc đáng thương như nghe hiểu lời của Tường Vi giống, không dám cọ vào người cô nữa,không thể làm gì khác hơn là làm bộ đáng thương, con ngươi long lanh, dưới bầu trời đêm phiếm sáng.

"Hì hì, không cho nhóc đáng thương giả bộ đáng thương nha!" Cô bật cười, linh tính của nó thường nằm ngoài dự đoán của cô,"Đến đây đi, tao dẫn mày về nhà gỗ nhỏ, nếu để cho thím Hắc thấy mày chạy loạn khắp nơi, sẽ hầm mày!"

"Gâu Gâu!" Vừa nghe hai chữ thím Hắc, nó không nhịn được mà rống hai tiếng, tiếp theo nghe được Tường Vi nói đem hầm nó,không thể làm gì khác hơn là nức nức nở nở như nàng dâu nhỏ bị uất ức, vô cùng dễ thương.

"Ha ha, sợ chưa, xem lần sau mày còn dám chạy loạn không!"

Vì vậy, Tường Vi vừa nói vừa cười, ôm nhóc đáng thương đi về phía nhà gỗ.

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Hắc Diêm Tước lái xe đến bên ngoài vườn Tường Vi,tức giận, ở trong xe đốt một điếu thuốc, con ngươi đen như mực nhìn chăm chú về phía trước thủy tinh các, cửa bị đóng.

Qua một lúc lâu, đợi đến khi hắn hút thuốc xong, từ trong xe lấy ra một chai rượu Vodka nồng nặc,bước chân ưu nhã, đi tới thủy tinh các.

Thủy tinh các, trên thực tế một nhà kính để trồng hoa, thủy tinh được lau đến khi trong suốt long lanh, mỗi ngày đều có người làm vườn đặc biệt tới đây quét dọn.

Nơi này, là cấm kỵ của nhà họ Hắc, nhiều năm qua, hắn đều dặn người làm không được tùy tiện vào thủy tinh các này!

Khi hắn mở cửa chính thủy tinh các ra, đè cái nút sau cạnh cửa xuống một cách thuần thục, từng chiếc từng chiếc đèn được mở, dọc theo thủy tinh các, đột nhiên chiếu sáng cả tòa thủy tinh các,như hộp thủy tinh sáng chói mắt dưới bầu trời đêm!

Nhưng ánh sáng chói mắt này, lại tổn thương ánh mắt của hắn!

Nắm chai rượu Vodka trong tay, mở nắp, rượu đều đi vào miệng hắn!

Rượu chạy thẳng vào buồng tim, lúc này mới bắt đầu có mùi vị thoải mái.

Hắn chậm rãi dạo bước trên đất trong thủy tinh các, mỗi đạp một bước, tròng mắt lạnh lùng theo,đất bùn khô khốc, chỉ dư lại bụi đất, chợt có mấy cành cây gãy lá úa, len lén lộ đầu ra, bị hắn dùng giày da cứng rắn đạp lên!

Hơn nhiều năm trước, nơi này từng trồng hoa Tường Vi có nhiều màu sắc khác nhau, từng là một biển hoa.

Hắn khẽ nheo tròng mắt thâm thúy lại, trong đầu như trở lại nhiều năm trước , từng là khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc. . . . . .

Mà lúc này, đối mặt này cả phòng tàn lụi, hoa Tường Vi đã không còn ở đây, chỉ còn dư một mảnh đất trống rỗng,khô khốc, thậm chí còn ngửi thấy hơi thở nồng nặc của bùn đất!

Hắn tìm một chỗ bùn đất, lẳng lặng mà ngồi xuống, nắm chai rượu ở trong tay, thỉnh thoảng rót vào miệng,như rượu này có thể làm cho hắn bỏ đi sự xao động trong lòng.

Ngẩng đầu, là một mảnh bầu trời đêm trống rỗng, nhưng tối nay sao thật là ít, còn không bằng đèn đêm của thủy tinh các.

"Tước, ba làm nhà kính trồng hoa có đẹp không?"

"Oa, thật là đẹp! Thủy tinh các, vừa có thể thấy bên trong, lại có thể thấy bên ngoài!"

"Ba trồng hoa Tường Vi, đẹp mắt không?"

"Ừ, nhìn thật đẹp! Nhưng tại sao ba muốn trồng hoa Tường Vi?"

"Bởi vì chờ sau này hoa Tường Vi lớn lên,sẽ như dây leo bò qua thủy tinh các, nở rộ ở tường thủy tinh bên ngoài, đến lúc đó nhất định sẽ rất đẹp, rất đẹp nha!"

". . . . . . Oa, ba, con không thể chờ đợi được nữa, muốn xem nó lớn lên!”

"Ha ha, tên nhóc nghịch ngợm,vậy thì giúp ba tưới nước, làm nó mau mau lớn lên."

"Thật là giỏi!"

. . . . . .

Chợt lóe, đoạn thời gian hồi còn trẻ hiện lên ở trong đầu hắn, ánh mắt bắt đầu mê ly, rượu Vodka vẫn không ngừng vào trong miệng hắn, ba, người ở Thiên đường vui không. . . . . .