Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận

Chương 233: Như Vậy




“Cám ơn ông xã."

Ngày cứ như vậy trôi qua. Ngày thứ hai Tiểu Ốc đi đến đài truyền hình báo danh. Đó là đài truyền hình tốt nhất, đúng là một nơi làm việc không tệ. Tiểu Ốc vốn thông minh nên chỉ cần hai ngày đi theo đồng nghiệp là cô đã biết hết.

Kỷ xảo hỏi tin tức ngầm của cô hết sức inh, làm những lão đồng nghiệp, người đã làm ở nơi này hơn mười năm cũng phải bội phục. Mọi người đều cho rằng loại con gái xinh đẹp đi cửa sau như thế này sẽ rất lười biếng, hoặc chỉ là bình hoa. Vì nghĩ như vậy nên mọi người quyết định nếu thấy cô ngạo mạn, lười biếng, không làm việc thì cả tập thể sẽ chèn ép cô rồi đuổi cô đi .

Kết quả là Tiểu Ốc chẳng những rất nhẹ nhàng, năng lực làm việc rất tốt, tâm tư cũng kín đáo, mà thái độ một chút cũng không ngạo mạn, nên các đồng nghiệp đều rất ưa thích cô.

Trước kia cô đã từng làm nội gián trong một thời gian dài, nên công việc bây giờ đối với cô cũng giống như là một bàn thức ăn.

Chỉ là có lúc Tiểu Ốc quá bận rộn nên khó tránh khỏi việc ít chăm sóc đến người nhà.

Cô vẫn chỉ nghe nói Lữ Trị có bệnh bao tử, nhưng cũng không có quá để ý, chỉ nghĩ là một loại bệnh bao tử thỉnh thoảng phát tác thôi.

Hôm nay Lữ Trị tới tòa soạn tìm cô nên cả hai cùng ra quán café ngồi nói chuyện. Khi bọn họ vừa uống xong hai ly cà phê, đột nhiên Lữ Trị lấy tay đè dạ dày của mình, nhìn có vẻ như rất đau, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch.

“Anh làm sao vậy?" Đang nói chuyện, Tiểu Ốc nhìn anh như vậy, liền đi đến bên cạnh vịn anh.

“Hơi đau một chút, không có chuyện gì đâu." Anh chỉ dạ dày của mình, nói nhẹ nhàng. Nhưng nhìn anh có vẻ như rất rất đau, cả trán cũng đổ mồ hôi. Loại đau bụng này là bệnh cũ, lâu lâu sẽ đau một lần, riết rồi thành thói quen.

“Đau lắm hả?" Tiểu Ốc ngồi xuống bên cạnh anh, để cho anh tựa đầu vào vai mình.

Lữ Trị không nói gì, chỉ nhìn cô đặt tay ở trên vai mình. Thật ra thì anh vẫn luôn thích sạch sẽ, không quá thích khi người khác đụng vào mình, nhưng không biết vì sao, khi tay cô đặt lên, anh lại không có ý nghĩ hất ra, mà lại nghĩ nắm thật chặt.

Bất quá anh sợ dựa hoài sẽ làm cô đau, Lữ Trị như cậy mạnh ngẩng đầu lên, tựa lưng vào ghế sa lon.

Tiểu Ốc lại lại kéo anh dựa trở lại trên vai mình, hỏi: “Anh đau bao tử bao lâu rồi hả? Không phải là đã lâu chứ?"

Lữ Trị gật đầu một cái, chính xác là đã rất lâu, vừa mới bắt đầu chỉ đau một chút, về sau lại càng ngày càng nặng hơn.

“Vậy nhất định là anh không có ăn đúng bữa, anh có biết uống rượu có hại lắm không, thế nào lại thành ra như vậy rồi hả ?" Khi còn bé cô cũng từng trải qua bệnh bao tử này, vì vậy về sau vẫn luôn rất chú ý ăn uống. Do đó cô biết chỉ có người không chú ý gì mới bị nặng như vậy