Từng món ăn trên bàn bị cô xử lý nhanh gọn.
Tiền bạc rất quý, tình yêu càng có giá hơn, nhưng so với thức ăn ngon thì còn thua xa.
Nụ cười hình như đã trở về trên mặt cô, cho dù còn rất mờ nhạt.
Ngồi cách đó không xa, Đậu Diệc Phồn cũng rất hưởng thụ buổi trưa yên bình này, hơn nữa còn thấy được nụ cười trên môi Tiểu Ốc.
Cậu lo lắng an toàn của Tiểu Ốc nên lặng lẽ đi theo cô.
Nhìn cô ăn uống rất ngon miệng làm cậu cũng thấy ngon, mặc dù cậu chưa bao giờ thích món mì Ý nhưng hôm nay lại cảm thấy món này cực kì ngon, chỉ một loáng là cậu đánh sạch bách cả đĩa.
Sau đó cậu quay qua nói với hướng dẫn viên du lịch đi cùng: “Bảo nhà hàng mang thêm cho cô ấy một suất bánh ngọt, nói là tặng phẩm của nhà hàng, không cần nhắc tới tôi”.
"Vâng".
Hướng dẫn viên du lịch lập tức nói với nhân viên nhà hàng, anh cảm thấy người đàn ông này rất thâm tình, đi theo người ta lâu như vậy, mà vẫn không chịu lộ diện.
Thấy bà chủ đưa cho mình một cái mâm bánh ngọt to đùng nói là tặng phẩm, Tiểu Ốc rất vui vẻ, nhưng bánh nhiều thế này cô không có khả năng ăn hết tại đây, mang về khi nào đói thì ăn tiếp vậy.
Vì vậy, Tiểu Ốc cầm hộp bánh thong dong đi dọc con phố về khách sạn cô ở.
Ở một góc tối trên quảng trường cách khách sạn không xa, hai ga đàn ông áo quần bảnh bao đang nhìn ngang nhìn dọc tìm kiếm con mồi, bọn họ nhìn thấy một cô gái nhỏ đang đi trên đường.
Nhìn quần áo cũng biết là người có tiền, còn là du khách độc hành.
"Nhìn kìa".
Gã lùn đẩy vai đồng bọn, ánh mắt sáng rực nhìn cô gái xinh đẹp người châu Á đang cầm hộp bánh đi một mình trên quảng trường.