Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Chương 276: Phát Lần Thứ Nhất






“Cậu mạnh khỏe."
Tiểu Ốc đối với bọn họ gật đầu một cái, đi vào trong, ở phía trước đại sảnh hỏi một tiếng dưỡng phụ ở gian phòng nào, cô gái ở đại sảnh nói một cái mã số, hiện tại trên lầu 15 cùng lầu mười sáu ở đều là tân khách cùng bằng hữu hai nhà Vương Lữ , mộc ba ở tại lầu mười sáu, cũng là đơn độc một người ở, mộc mẹ tình nguyện mở lại một cái phòng cũng không cùng ông ngụ cùng chỗ.
Thời điểmTiểu Ốc đi gõ cửa, gõ một hồi liền mở ra, mộc ba gầy như que củi nhìn người trước mắt khí chất cao quý xinh đẹp cùng trước kia bất đồng, Tiểu Ốc thiếu chút nữa không nhận ra được, cô xem lớn lên không giống như là tiểu nha đàu lúc xưa rồi, cô mặc áo cùng quần dài một bộ ưu nhã, tiểu nha đầu thích mặc quàn ngắn cùng cô bây giờ tựa hồ tưởng như hai người:
“Con là Tiểu Ốc?"
“Cha, là con."
“Mấy năm không thấy, con tựa hồ thay da đổi thịt rồi." Ông để cho cô đi vào, lại nói với hộ vệ sau lưng cô:
“Đi, chớ đi vào cùng, tôi có lời muốn nói với con gái."
Tiểu Ốc phất tay khiến hộ vệ đều ở ngoài cửa đợi cô.
Mộc ba đóng cửa, đứng ở cửa nói với cô: “Tiểu Ốc a! Nghe nói chồng con rất có tiền , cha gần đây tương đối kẹt tiền, con xem có thể hay không mượn ít tiền cho cha dùng."

“Cha muốn bao nhiêu." Tiểu Ốc trong lòng đối với người dưỡng phụ này bắt đầu thất vọng, ông ta muốn thấy cô nguyên lai là vì muốn tiền, Tiểu Ốc đưa tay móc bóp ra.
“Năm ngàn vạn!"
“Nhiều như vậy, cha cần nhiều tiền như vậy làm cái gì?" Tiểu Ốc cau mày, đây không phải là công phu sư tử ngoạm sao?
“Thế nào con nhận thân sinh phụ mẫu, cũng không cần người cha nuôi này nữa hay sao? Cha nuôi lớn con không phải dễ dàng, sính lễ không cho vốn là quá đáng, chẳng lẽ mượn ít tiền không được?" Mộc ba tựa hồ có chút tức giận.
“Cha nuôi, thời điểm cha đem con bán đi, con nghĩ con đã không nợ cha cái gì."
Tiểu Ốc thật ra thì có đưa tiền cho mộc mẹ làm phí sinh hoạt, chỉ là nghĩ đến mộc mẹ sợ ông ta lấy hết sạch, cho nên cũng không có nói cho ông ta biết đi! Như vậy cũng tốt.
“Cha lúc ấy cũng không được, cha đã tới cơn ghiền.

.


.

.

.

." Mộc ba muốn nói lại thôi, ông biết mình đả thương lòng của cô, nhưng ông cần tiền.

Rất cần! Bất đắc dĩ con trai cùng vợ cũng không chịu cho ông tiền, chỉ chịu cho ông cơm ăn.
“Vậy bây giờ sao rồi hả ? Cha cần nhiều tiền như vậy làm cái gì?"
“Cha muốn tái khởi Đông Sơn, con cho cha mượn đi! Có số tiền kia, cha có thể mua nữa một cái phố."
“Mua lại đi làm những thứ mánh khóe kia? Xin lỗi, con không thể cho cha, nếu như cha cần sinh hoạt phí, con có thể mỗi tháng gửi cho hai ngươi tiền sinh hoạt phí, nhưng số tiền kia nhất định khiến anh để ý tới, để cho anh ấy hai ba ngày phát lần thứ nhất cho cha."