Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Chương 248: Lễ Ra Mắt






Kết quả vừa đến cục dân chính, hai người lại trợn tròn mắt, họ quên không mang hộ khẩu a!
Lữ Trị gọi điện thoại kêu người trong nhà dùng máy bay trực thăng lập tức đưa tới, còn Tiểu Ốc thì lập tức trở về Vương gia cầm thẻ căn cước.

Lữ Trị cũng đi theo cô về.
Vội vội vàng vàng nên lễ ra mắt này cái gì anh cũng không mang.

Vốn nghĩ trong nhà sẽ không có người lớn ở nhà, kết quả khi Tiểu Ốc ấn chuông cửa, bảo mẫu vui mừng nói: “Tiểu thư hôm nay tại sao lại trở về, ông cụ đang nhớ tới cô đó."
Một câu nói làm Lữ Trị đang ngồi trong xe càng khẩn trương hơn.

Sau khi xuống xe, anh vẫn khẩn trương tới nỗi đầu đầy mồ hôi, nhưng lại bị Tiểu Ốc cứng rắn kéo đi vào.

Sau khi vào nhà, bọn họ ngồi xuống ghế sofa, đối diện là ông cụ đang uống trà, cô nói tốt với ông: “Ông à, đây là Lữ Trị, hai người nói chuyện đi, cháu vào trong lấy chút đồ."

Ông cụ liếc mắt nhìn Lữ Trị.

Người này, ông từng nghe Triêu Quân nói qua, chau mày: “Anh chính là người đã vứt bỏ Tiểu Ốc nhà chúng ta? Anh còn có mặt mũi tới đây sao?"
“Cháu không có vứt bỏ cô ấy, chuyện là như vầy.

.

.

.

.


." Lữ Trị đơn giản nói với ông tất cả sự tình đã trải qua, cuối cùng còn thêm một câu: “Ông à, cháu muốn cùng Tiểu Ốc kết hôn, ông sẽ đồng ý với cháu chứ."
Đồng ý, thế nào lại không đồng ý?
Cháu rể có tình có nghĩa như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm: “Được, ông đồng ý.

Chờ ba mẹ Tiểu Ốc trở lại, chúng ta sẽ thương lượng hôn sự một chút, bọn họ cũng sẽ đồng ý thôi."
“Cháu cảm ơn ông.

Chúng cháu bây giờ đi đăng kí trước, hi vọng ông có thể tha thứ cho sự qua loa lỗ mãng của cháu."
Lữ Trị vừa nói xong, Tiểu Ốc cũng vừa đeo túi xách xuống.

Cô liếc mắt nhìn ông nói: “Chắc anh ấy cũng nói hết với ông rồi, chúng cháu bây giờ muốn đi đăng kí kết hôn, ông à, cháu hi vọng ông có thể chúc phúc cho chúng cháu."
Tốc độ nhanh như vậy, Vương gia gia cũng không ngờ tới, nhưng nếu ngăn cháu gái cùng cháu rể, về sau thế nào bọn chúng cũng oán hận ông, cho nên cũng chỉ có thể chúc phúc: “Đi đi! Chúc các cháu hạnh phúc, quay về ông sẽ tìm hai đứa tính sổ."
“Cám ơn ông!" Tiểu Ốc cười một tiếng, lôi kéo Lữ Trị chạy.
Khi hai người từ cục dân chính đi ra, Lữ Trị cảm thấy bầu trời như thay đổi, sắc trời trở nên đỏ rực, như đang vui mừng cho bọn họ.
Tiểu Ốc nói, kẻ ngốc! Đó là trời chiều!
Tâm tình Lữ Trị vô cùng kích động, lôi kéo tay của cô: “Vợ à, em nói chúng ta bây giờ sẽ đi đâu?"