Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Chương 231: Quá Nhạy Cảm






Tiểu Ốc cho là cô sẽ bị cởi hết cái áo lót cùng quần lót còn sót lại trên người mình, nhưng không, đột nhiên hắn ta kéo mí mắt của cô xuống, làm cô không nhìn thấy ánh sáng, chỉ cảm giác là tên đàn ông xa lạ trước mắt này áp sát mình quá gần, khiến cô hết sức khó chịu.
Tiểu Ốc thử giật giật mắt để thích ứng hoàn cảnh chung quanh.

Điều cô nhìn thấy là một đôi mắt lạnh lẽo, không có nhiệt độ, làm cho người trấn định như cô cũng không khỏi lạnh run một cái.

Trong mắt tên đàn ông này có sát ý, không lẽ hắn phát hiện cái gì sao? Nếu không cũng sẽ không làm vậy, Tiểu Ốc nghĩ thầm hỏng rồi!
Bất quá cô gặp chiêu phá chiêu, thấy hắn luôn nhìn mình chằm chằm, cô cố làm ra vẻ ung dung nói: “Nhìn tôi làm cái gì? Tôi không phải rất đẹp chứ?"
Mặt hắn không chút thay đổi nhìn Tiểu Ốc, sau đó đột nhiên dùng một tay lau gương mặt của cô, nói: “Ngươi đẹp, mà lá gan cũng rất lớn.


Nếu như không phải là tôi đã thấy cô thì thiếu chút nữa là bị khuôn mặt nhỏ bé Trương Mỹ Lệ của cô lừa rồi."
“Có phải nhớ lộn hay không?" Tiểu Ốc bị hắn nhìn đến nỗi lòng như muốn rơi xuống, nhưng vẫn giả bộ trấn định nói.

Cô tự nhận mình là một người nếu như đã gặp qua thì không thể nào quên, bởi vì khí thế của cô quá mạnh mẽ khiến cho người khác rất khó quên.
Hắn dùng ngón tay thô ráp mơn trớn gò má trắng mịn của cô nói: “Ở Lào, tôi đã thấy cô rồi.

Tôi mới vừa phái người tra xét, cô là người Trung Quốc bị buôn bán đến Lào, sau lại được giải cứu trở về nước.


Nhưng hộp đêm lại nói cho tôi biết, là do cô vượt ngục, bị lão ba hít thuốc phiện bán vào đây."
Tiểu Ốc hít sâu một hơi, tự bào chữa nói: “Anh cũng quá nhạy cảm rồi, điều này cũng không có gì mâu thuẫn, lúc trước tôi bị người bán đến nơi này, rồi tự nhiên bị đuổi về, về sau lại phạm pháp bị bắt, tôi chạy trốn ra ngoài tiếp rồi tới nơi này nữa, không đúng sao? Cho nên tôi rất quen thuộc nơi này.”
"Nhưng lần trước cô đến, chỗ đó liền bị đóng cửa.

Mà lần này cảnh sát muốn đối phó tôi, cô lại xuất hiện, cô không cảm thấy là hết sức trùng hợp sao? Là cảnh sát phái cô tới sao?" Hắn hỏi.
"Đúng dịp thôi, nếu tôi là người do cảnh sát phái tới thì trên người nhất định sẽ có máy móc gì đó, nhưng xem xem, trên người tôi không có gì cả, thủ hạ của anh bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, căn bản tôi không có cách nào làm được bất cứ chuyện gì!" Tiểu Ốc vừa nói chuyện vừa âm thầm dùng lực nới lỏng sợi dây.
Hắn nheo lại mắt, sau đó móc ra một khẩu súng định chỉa về phía Tiểu Ốc.

Nếu không cho cô nếm một chút đau khổ thì cô sẽ không nói thật, hắn tính toán bắn một phát qua bắp chân của cô trước.