Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Chương 202: Một Mình Chiến Đấu






Tay súng bắn tỉa gật đầu, thiếu gia quả nhiên tàn nhẫn, so với lão gia không kém chút nào.
Bọn họ xa xa đi theo phía sau, Tiểu Ốc không có phát hiện, cô mệt mỏi tựa vào chỗ ngồi.

Vết thương sau lưng tuy đã cắt chỉ, nhưng hôm nay đụng mạnh như vậy, hình như lại thấy đau.

Nhưng giờ cô không quản nhiều được, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Lại qua vài chục phút, cuối cùng đã cặp bờ.

Từ ca nô, Tiểu Ốc thấy Lữ Trị cầm áo khoác đợi ở đó, thấy cô xuống thuyền, đem áo ph cho cô: "Lạnh không?"
Tiểu Ốc lắc đầu: "Không lạnh."
"Đi, lên xe trước lại nói." Lữ Trị chuẩn bị xe tới đón cô, đang dừng ngay bên cạnh.

Tiểu Ốc gật đầu một cái.

Kết quả bọn họ còn chưa được hai bước, đột nhiên nghe trên bầu trời truyền đến tiếng máy bay, Tiểu Ốc nhìn lên trời, nhưng lại nhìn không rõ, chỉ biết máy bay này hình như cách bọn họ càng ngày càng gần.
Máy bay ở trong bóng tối, cô và Lữ Trị lại đang đứng dưới ánh đèn, như vậy thật không ổn.
Tiểu Ốc lập tức đẩy anh: "Chúng ta đi mau!"
Nhưng tốc độ của bọn họ căn bản là kém máy bay.

Còn chưa đi đến nơi, trên máy bay đã có một khẩu súng hướng về phía Tiểu Ốc cùng Lữ Trị mà càn quét.

Tiểu Ốc dùng sức đẩy Lữ Trị: "Anh đi trước đi, em sẽ theo sau."
Sau đó lập tức móc ra súng bắn trả.


Đối diện với bầu trời một mảnh hỗn loạn, coi như không bắn chính xác, thì cũng có thể hù dọa bọn họ gần chết.
Hoàn hảo là người của Lữ Trị linh hoạt, thấy tình hình không ổn, lập tức lái xe đến trước Tiểu Ốc và Lữ Trị, nói với bọn họ: "Nhanh lên xe, đến nội thành liền hết chuyện."
Tiểu Ốc cảm thấy có lý, cùng Lữ Trị vội vàng lên xe, lại đẩy tài xế qua ghế lái phụ: "Để tôi lái!"
Nói xong, Tiểu Ốc ở trong mưa bom lửa đạn, nhanh chóng lái xe rời khỏi bến cảng, hướng khu náo nhiệt mà đi.

Cô tin tưởng sẽ không có người ngu đến mức lái máy bay đến giết người ở những khu náo nhiệt của Hongkong, trừ phi chính hắn cũng không muốn sống.

Một đường lái xe, Tiểu Ốc lái như cuồng phong, vượt xa người thường, nhanh chóng lái đến khu náo nhiệt.

Khi xác định bỏ rơi máy bay trực thăng, cô lái xe đến một bãi đỗ xe lân cận, xuống xe, quay đầu xem Lữ Trị: "Anh không sao chứ ?"
"Anh không sao, mới vừa rồi rất nguy hiểm, sao em có thể đẩy anh ra?" Thời khắc nguy hiểm, cô còn nhớ an nguy của anh, anh không biết nên vui mừng hay là nên tức giận.

Cô ấy lại dám nghĩ bỏ anh qua một bên, một mình chiến đấu.