Ngọn đèn huy hoàng, tráng lệ trên trần trong sảnh chiếu sáng rực rỡ, ở phía dưới là những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân cũng những kiều nữ xinh đẹp, dạ hội được tổ chức rất xa xỉ, ánh sáng ở khắp nơi lần lượt thay đổi, cảnh tượng cười nói vui vẻ, nếu có thể tham gia xã giao cùng với những nhân vật nổi tiếng này thì chắc chắn cô gái nào cũng rất hưng phấn mà nói chuyện, nhưng Chân Như Ý lại âm thầm than thở.
Haizzz…. Đúng là cô đã vui mừng quá sớm!
Chuyện cô nói dối là bà mình ốm để lấy cớ xin nghỉ bị phát hiện, cô vô cùng căng thẳng, lúc nào cũng ngồi chờ Tổng giám đốc ra chiêu, thậm chí cô còn tính đến cả chuyện bỏ việc, không nghĩ tới Tổng giám đốc không hề có động tĩnh gì, thậm chí lượng công việc còn tăng lên rất nhiều, mỗi ngày đều tăng ca cũng cấp trên đến mức hoa cả mắt, hôm nay đi dự tiệc mà mình cũng phải đi theo.
-Đúng rồi! Trước kia cô cũng không phải là chưa từng làm chức bạn gái, đi theo tổng giám đốc tham gia vào cái yến tiệc của xã hội thượng lưu, nhưng như thể trùng hợp vậy, nửa tháng nay cô thường xuyên phải tham gia những yến tiệc như thế này, đều này làm cô không thể không hoài nghi Tổng giám đốc biến chất kia đang cố tình chỉnh cô.
Độc ác nhất trên thế giới này là trả thù từng tý một, tuyệt đối không đuổi việc ngay, làm cho người ta không dễ dàng phủi mông phủi đít mà ra đi, mà ngày nào cũng bóc lột sức lao động, khiến người ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, tới đêm khuya mới có thể lết cái thân tàn về nhà, sáng sớm hôm sau lại mắt nhắm mắt mở bò dậy đi làm.
Thật không may, cấp trên của cô lại là một tên biến thái đầy thủ đoạn. Nghĩ lại cuộc sống của mình vài ngày nay, Chân Như Ý không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi, thậm chí ly Champagne đang cầm trên tay bởi vì dùng sức quá độ mà rung lên bần bật.
-Thư ký Chân, cô đang nghĩ ngợi chuyện gì vậy?
Đột nhiên có một tiếng nói ôn nhu vang lên, Chân Như Ý đang chìm đắm trong suy nghĩ giật nảy mình, rượu trong ly suýt nữa văng ra ngoài.
Quay đầu nhìn lại, tên Tổng giám đốc biến thái kia chẳng biết đứng sau mình từ lúc nào, sắc mặt Chân Như Ý biến đổi trong nháy mắt, lễ phép mỉm cười, giống như sự oán thán lúc nãy của cô chưa từng tồn tại.
-Tôi đang nghĩ đồ uống này quá ngon, đúng là nhờ phúc của Tổng giám đốc mà tôi mới được uống đồ uống ngon thế này!
Lại nói dối không đỏ mặt, cô cười cười uống một ngụm champagne vàng óng ánh, lời nói không giả một chút nào.
Nghe vậy, ánh mắt Nghiêm Sĩ Tuyển sáng lên, khóe môi mơ hồ như mang ý cười.
A…. Hắn không thể nhìn thấy bộ dáng phẫn hận mà cắn răng lúc trước của cô, cũng không rõ trong tâm cô tưởng tượng những cái gì, nhưng mấy ngày qua hắn âm thầm quan sát cô, con người này có hai khuôn mặt, khuôn mặt biến đổi rất nhanh chóng, biểu tình tuyệt kỹ. Việc này đã trở thành một thú vui trong cuộc sống bận rộn của hắn, bây giờ có thể chấn chỉnh cô được một chút, sau này đây sẽ là trò tiêu khiển trong lúc làm việc buồn tẻ này.
Thấy hắn không lên tiếng trả lời mà lại nở nụ cười tao nhã khiến người ta sợ hãi, Chân Như Ý cảm thấy lông tơ ở trên người mình dựng đứng hết cả lên, nhưng lại giả vờ trấn định, cười dò hỏi:
-Xin hỏi, Tổng giám đốc và Chung lão gia đã bàn việc xong rồi, bây giờ có thể rời tiệc được rồi sao?
Cô rất rõ ràng, Tổng giám đốc biến thái trước mắt này nhất định sẽ tham dự dạ tiệc, nhưng không phải như những người bình thường chạy theo mốt dự tiệc hay chơi đùa mà là để bàn bạc việc hợp tác làm ăn nên mới đích thân tham dự tiệc do Chung lão gia tổ chức. Lúc trước khi bọn họ vừa đến dự tiệc thì Chung lão gia vui tươi hớn hở cũng hắn đến phòng sách họp kín nên cô mới có thể thảnh thơi ngồi tránh ở một góc thưởng thức champagne, nhân tiện nghĩ linh tinh một tý.
Bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây, chắc là đã bàn bạc xong với một Chung lão gia rồi, mà cuối cùng cũng thỏa mãn chuyện cô chờ đợi từ lúc đi dự tiệc đến giờ, rốt cuộc cũng có thể về nhà.
Nhìn rõ được tâm tư của cô, Nghiêm Sĩ Tuyển không làm theo nguyện vọng của cô, thuận tay cầm lên một ly rượu trên khay của người phục vụ, cười rõ vô lương khẽ nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên nói:
-Thư ký Chân, cô vội chuyện gì à? Mới vừa rồi không phải cô nói champagne rất ngon sao? Nếu ngon như vậy thì uống nhiều một chút, thoải mái chơi đùa đi, coi như đền bù cho quãng thời gian vừa rồi cô đã vất vả.
Cái quái gì! Nếu muốn đền bù cho sự vất cả của cô thì nên cho cô về sớm mới phải. Người đàn ông này rõ ràng là cố ý, tuyệt đối cố ý.
Suýt nữa thì nói ra nhưng Chân Như Ý lại ẩn nhẫn cười một cách giả tạo, chưa kịp mở miệng đáp lại thì bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông:
-Ây da! Đây không phải là Nghiêm Tổng hay sao?
Nghe tiếng, Nghiêm Sĩ Tuyển cũng Chân Như Ý không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đối thủ cạnh tranh chủ yếu từ trước đến nay của Tập đoàn Hồng Lâm là chủ của Công ty Khang Mậu – Khang Thịnh Thái, tuy đã năm mươi tuổi nhưng vẫn rất phong độ chào hỏi.
-Xin chào Khang đổng.
Gật đầu chào hỏi lại, sắc mặt Nghiêm Sĩ Tuyển biến đổi rất nhanh, vẻ mặt tự nhiên biến mất không để lại chút dấu vết, thay vào đó là vẻ mặt tao nhã bình thường khi gặp người ngoài, lễ độ cười nhạt làm cho người ta không nhìn ra được tâm tư.
-Tôi còn tưởng rằng thanh niên như cậu chỉ lo làm việc không biết thư giãn vui vẻ là gì, hôm nay không nghĩ cậu cũng đến đây, thật đúng là ngoài ý muốn của người khác.
Cười lớn, Khang Thịnh Thái thân thiết đến lạ thường, hoàn toàn không có chút địch ý của đối thủ cạnh tranh. Người không biết chuyện nhìn vào còn tưởng rằng tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, căn bản không thể tưởng tượng được cả hai trên thương trường tranh đấu rất kịch liệt.
-Khang đổng, ông nói đùa rồi!
Đáy mắt thoáng hiện lên ánh nhìn kỳ lạ mà người ngoài khó có thể phát hiện, vẻ mặt Nghiêm Sĩ Tuyển không hề biến đổi, nho nhã mỉm cười hoàn mỹ:
-Tôi còn trẻ, đương nhiên cũng thích náo nhiệt, ông nói xem nếu như lời đồn tôi làm việc điên cuồng mà truyền ra ngoài thì về sau có nhà nào dám gả con gái cho tôi nữa?!?
Vừa nghe hắn nói đùa phản bác lại, Khang Thịnh Thái cười lên ha hả, lời nói nửa có toan tính nửa không:
-Nhắc tới mới nhớ, con của Chung lão gia cũng đã lớn rồi, cuối cùng cũng mời Nghiêm Tổng đến dự tiệc.
-Ông nghe chuyện này ở đâu? Lời của Khang Đổng cũng không đặc biệt chỉ rõ.
Đối với sự đắc ý của lão ta thì vẻ mặt Nghiêm Sĩ Tuyển không hề thay đổi, trên mặt vẫn luôn luôn duy trì một nụ cười.
Trong chốc lát, hai người nói chuyện xã giao qua lại, khen tặng nhau nhưng lại ẩn chứa sự dò hỏi, Chân Như Ý ở bên cạnh tuy cảm thấy nhàm chán nhưng đáy lòng lại vô cùng tán thưởng, nhất là đối với Khang Thịnh Thái, cô lại càng khâm phục đến sát đất.
Thân là thư ký của Nghiêm Sĩ Tuyển, cô rất rõ ràng, trong hai năm qua, dưới sự lãnh đạo của Nghiêm Sĩ Tuyển, Tập đoàn Hồng Lâm đã đoạt không ít mối làm ăn của Công ty Khang Mậu, làm cho Khang Thịnh Thái tổn thất rất lớn, thậm chí hôm nay hai người xuất hiện ở bữa tiệc này mục đích cũng là muốn tranh thủ hợp tác cũng Chung lão gia.
Đối mặt với đối thủ làm công ty mình tổn thất nghiêm trọng, Khang Thịnh Thái không hề bày ra bộ mặt thù địch mà thậm chí có thể giữ được khuôn mặt tươi cười mà giao tiếp, cô chỉ có thể nói: Nhân vật trí dũng kiệt xuất có dã tâm không phải ai ai cũng có thể làm được!
Nhưng hôm nay người trí dũng kiệt xuất này lại gặp được một con hồ ly xấu tính, ai thắng ai là điều rất khó nói!
Nghĩ như vậy, Chân Như Ý thầm cười một cách hứng thú, lẳng lặng ở một bên cạnh quan sát hai người thân thiện với nhau, thật ra đều là miệng nam mô, bụng cả một dao găm.
-Thật ngại quá, tôi phải đi trước gặp Chung lão gia, xin lõi không tiếp chuyện tiếp được.
Đột nhiên Khang Thịnh Thái nhìn thấy chủ nhân của bữa tiệc chẳng biết xuất hiện từ bao giờ ở đại sảnh, lập tức ngừng cuộc nói chuyện, đi nhanh tới phía một ông già khỏe mạnh, uy nghiêm.
Trong nháy mắt đã thấy lão ta bắt chuyện với Chung lão gia, thậm chí còn truyền đến những tiếng cười, Tổng giám đốc đại nhân nhà mình vẫn đứng yên như cũ không nhúc nhích, khắp nơi là cảnh người ta nâng ly champagne chúc tụng, Chân Như Ý nhỏ giọng nhắc nhở:
-Tổng giám đốc, anh không sao chứ?
Bây giờ hai bên đang muốn tranh thủ sự hợp tác của Chung lão gia, đối thủ đang nói chuyện thân mật với ông ý phải đặc biệt chú ý, không phải sao?
Hiểu ý cô, Nghiêm Sĩ Tuyển thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, khóe môi cười đầy ý vị:
-Chung lão gia tuy già nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, tự nhiên ông ấy sẽ nhìn ra hợp tác với ai có lợi hơn.
Nghe vậy, Chân Như Ý gật đầu, trong lòng hiểu rõ hắn nói không sai.
Trên thực tế, một người bình thường không thể biết rõ ràng đến vậy, nhưng chỉ cần là người nắm rõ mọi tin tức trong giới thương nhân thì đều biết rõ, mấy năm nay Khang Thịnh Thái đã rót vốn đầu tư và đưa ra những quyết sách sai lầm làm Công ty Khang Mậu thua lỗ nghiêm trọng, tình hình tài chính không chút khả quan, chỉ hào nhoáng bên ngoài chứ ở bên trong đã mục rữa rồi. Chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc trống rỗng, người ta vẫn ở tại khu nhà cao cấp, đi xe xịn, nuôi cả tá người tình, đầu tư rất rộng rãi, vẫn vui vẻ như bình thường!
Nghĩ như vậy, đáy mắt cô nhanh chóng xẹt qua sự trào phúng, bĩu môi khinh thường.
Nhận thấy cô đang toan tính một cách trào phúng, Nghiêm Sĩ Tuyển thầm cười khẽ, ánh mắt đảo qua một vòng, thấy một vị phu nhân trông rất tao nhã đang chào hỏi những người bên cạnh, sắc mặt khẽ biến đổi, thậm chí theo bản năng lui về sau một bước.
Á?
Sao Tổng giám đốc lại như vậy?
Hơi kinh ngạc về hành động đột ngột đó, Chân Như Ý liếc nhìn khuôn mặt hắn, hồ nghi nhìn theo tầm mắt hắn ta, sau đó… cô nở một nụ cười!
Ha ha, vị phu nhân xinh đẹp kia không phải là nữ chủ nhân của bữa tiệc, cũng chính là người vợ ân ái một đời với Chung lão gia, hơn nữa còn là thiên kim tơ hồng, người làm mai mối nổi tiếng, Chung lão phu nhân đó sao?
Đúng rồi! Nghe nói gần đây mục tiêu mai mối của Chung lão phu nhân là con hồ ly xấu bụng bên cạnh cô đây, hỏi làm sao hắn vừa thấy bóng dáng của bà ấy, sắc mặt lập tức biến đổi, vô cùng khẩn trương.
-Khụ…
Ho nhẹ một tiếng, thừa dịp bà ấy còn đang bận chào hỏi các khách mời, chưa thể lập tức đến giết mình, Nghiêm Sĩ Tuyển đã chuẩn bị bỏ chạy.
-Thư ký Chân, nếu lát nữa Chung lão phu nhân có hỏi tôi thì cô nói tôi đã đi rửa tay, cô giúp tôi tán gẫu với bà ấy chuyện sinh hoạt bình thường của gia đình nhé!
-Tổng giám đốc xin yên tâm, tôi nhất định không làm anh thất vọng.
Cố nén cười, Chân Như Ý diễn tả vẻ mặt nghiêm túc không thể tin được.
Nhanh chóng liếc cô một cái, mặc dù biết rõ cô gái trước mắt này tuyệt đối không nghiêm chỉn như vẻ bề ngoài, Nghiêm Sĩ Tuyển cũng không còn thời gian so đo, trông thì tao nhã nhưng bước đi nhanh như con thoi xuyên qua đại sảnh đầu những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân, đi như bay trốn ra khỏi đây.
Từ trước đến nay khó mà thấy được cảnh tượng hồ ly xấu tính này hoảng loạn chạy nạn, cho đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất ở trong mắt, Chân Như Ý rốt cuộc cũng không nín được mà lên tiếng cười thật lớn.
Á há há há há…..
Ôi mẹ ơi! Đường đường là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hồng lâm lại bị một bà lão mai mối dọa thành như vậy, khẳng định không có người nào tin nổi, thật sự là quá buồn cười.
-Quái lạ thật! Rõ ràng lúc nãy vẫn còn nhìn thấy, sao vừa mới chào hỏi khách khứa có một lúc mà chớp mắt cái đã không thấy người đâu rồi?
Đột nhiên có tiếng nói già nua xen lẫn những tiếng cười vang lên, Chung lão phu nhân đẩy gọng kính trên sống mũi tìm người khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên người cô thư ký.
-Thư ký Chân, thằng oắt của Nghiêm gia đâu rồi?
Bà từng thấy vị thư ký trẻ tuổi tháp tùng tên tiểu tử của Nghiêm gia đó đi dự một vài bữa tiệc, cũng nói chuyện với nhau qua vào lần, biết cô là thư ký của thằng oắt đó.
Thằng oắt của Nghiêm gia?
Ha ha, đường đường là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hồng Lâm mà gọi hắn là thằng oắt con ba tuổi chưa mọc đủ tóc, cũng chỉ có Chung lão phu nhân rất thân thiết với Nghiêm lão phu nhân mà thôi.
Thầm nghĩ vui vẻ, Chân Như Ý nén cười, trả lời:
-Chung lão phu phân, Tổng giám đốc quá mót nên đi phòng rửa tay rồi ạ!
-Quỷ quái!
Nhìn Nghiêm Sĩ Tuyển lớn lên, Chung lão phu nhân vừa nghe cái lý do này là đã biết tỏng, lập tức trợn tròn mắt, tức giận mắng:
-Thằng oắt đó căn bản là đang trốn ta, sợ ta lải nhải giới thiệu con gái nhà ai cho nó gặp mặt.
-Không phải đâu ạ!
Thân là thư ký của hắn, Chân Như Ý rất đạo đức cố gắng giúp đỡ, che giấu cho hắn.
-Tổng giám đốc thật sự là quá mót rồi, trước khi rời đi còn đặc biệt bảo cháu phải thay anh ấy tiếp chuyện bà!
Biết rõ cô không nghe lời mình, Chung lão phu nhân nghe vậy vẫn vui vẻ nở nụ cười, híp mặt lại đánh giá, khuôn mặt cô tuy bình thường nhưng lại vô cùng bình tĩnh, gật đầu liên tục, bệnh nghề nghiệp tái phát:
-Thư ký Chân, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai hay chưa? Thích gì? Mẫu đàn ông của cháu như thế nào? Ta có cháu của một người bạn già đang ở bên trong, hình thức không tệ, ta rất muốn giới thiệu cho cháu gặp mặt, có được không?
-Chỉ sợ cháu trèo cao cũng không được.
Cũng không nói tốt, mà cũng không nói là không tốt, Chân Như Ý cười, khéo léo đẩy mục tiêu của lão phu nhân về phía hồ ly.
-Dù sao thì cháu cũng chỉ là người đi theo Tổng giám đốc làm việc, loay hoay nhiều việc cũng chưa có thời gian ngủ, sao có tinh thần để suy nghĩ đến việc này.
Tổng giám đốc, xin lỗi anh nhé!
Người không vì mình, trời tru đất diệt, đành phải đẩy anh ra ngoài chịu chết thôi.
Quả nhiên, Chung lão phu nhân lập tức chuyển mục tiêu, không nhịn được mà trách cứ:
-Nói về sếp của cháu, thật không phải bà lão ta thích lải nhải, công việc của ta cũng đã bận đến điên cuồng, lại còn phải loay hoay mệt mỏi theo cái thằng oắt đó, xoay như con quay. Nó yêu một người tự do tự tại, thì cũng đừng làm người khác liên lụy, hơn nữa con gái nhà người ta tuổi thanh xuân có hạn, làm cho nó chậm trễ thế mà còn….
Giả bộ nghe Chung lão phu nhân than phiền, nếu không chú ý, thật ra Chân Như Ý đang ác độc hãm hại sếp mình:
-Nói thế cũng không hẳn là đúng đâu ạ, kỳ thật Tổng giám đốc cũng rất hâm mộ người khác có đôi có cặp…
Lời này vừa nói ra thì thấy ánh mắt Chung lão phu nhân sáng ngời, cầm nhanh tay cô truy hỏi:
-Thư ký Chân, có phải cháu từng nghe thằng oắt đó nói gì? Mau! Mau nói cho ta biết.
-Ách… Kỳ thật Tổng giám đốc chưa nói gì quá nhiều, chỉ là có một lần cháu nghe Tổng giám đốc than thở là mình cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu phụ nữ…
Giả bộ vẻ mặt khó xử, cố ý nói câu kế tiếp lấp lửng mơ hồ, cô cố tình làm người khác hiểu lầm.
Trên thực tế, phần sau câu đó là….
Thiếu phụ nữ làm bạn gái!
Có một lần hắn tham dự một dạ tiệc từ thiện, bởi vì trong bữa tiệc đó chỉ có một số ít nam giới còn cô đơn tham gia, nên đương nhiên hắn bị đẩy lên sân khấu bán đấu giá, làm cho các cô gái tại đó xôn xao trả giá để được khiêu vũ với hắn, ngày hôm sau hắn mới bất đắc dĩ than thở.
Hơn nữa sau lần đó, bất kỳ ở đâu tổ chức tiệc, không đi thì thôi, chứ nếu đi, thể nào cũng bắt cô giả làm bạn gái của hắn cùng nhau tham gia, không để mình có cơ hội biến thành vật phẩm để đấu giá lần thứ hai.
Không hề ngoài ý muốn, Chung lão phu nhân quả nhiên hiểu lầm, tinh thần thoáng chốc hưng phấn trở lại, cười vui vẻ:
-Thật tốt quá, thật tốt quá! Vốn đang phiền não vì chuyện tình cảm của thằng oắt ấy, bây giờ biết nó có tâm tình này, vậy là tốt rồi…
Chỉ thấy bà ta vừa nói vừa lục giở cuốn sổ nhỏ ở trong người ra, lật rất nhanh, mỗi trang đều chi chít dày đặc tên người cũng tư liệu, nhìn Chân Như Ý bội phục, trong lòng cười trộm…
Ha ha, đề xuất việc hắn chọn bạn tâm giao, cố gắng đẩy hắn đi ra ngoài, thứ nhất là đã hoàn thành nhiệm vụ mà sếp giao, làm hết phận sự nói chuyện phiếm với Chung lão phu nhân về việc nhà, tuy rằng chủ đề nói chuyện này chưa chắc Tổng tàidđãi tích nhưng hắn không quy định là không được nói chuyện này, thứ hai, cuộc sống bị hắn bóc lột sức lao động này vô cùng cực khổ, đây cũng chỉ là một mũi tên báo thù của cô mà thôi.
-Thư ký Chân, sếp cháu không theo sự an bài mà gặp ta tại bữa tiệc này, ta nghĩ tạo cơ hội để ta và nó gặp nhau một cách bất ngờ hẳn là không tồi, cháu có biết nó gần đây thường hay đi đâu không để ta suy nghĩ xem thử…
Bà lão hỏi rất nghiêm túc.
-Ha ha… Cháu cũng không rõ lắm đâu ạ! Nhưng cháu từng nghe lái xe tên Tiểu Trương nói qua, Tổng giám đốc có gia nhập một câu lạc bộ quần vợt…
Cô nửa hữu ý nửa vô ý lộ ra tin tức.
-Câu lạc bộ quần vợt? Tốt, tốt lắm! Trên sân quần vợt rất dễ để bồi dưỡng tình cảm…
Bà lão cúi đầu rất nhanh, loáy hoáy ghi chép.
-Nguy rồi! Cháu không cẩn thận tiết lộ hoạt động của Tổng giám đốc rồi, nếu để cho anh ấy biết chắc cháu chết, nói không chừng còn bảo cháu là bép xép…
Lại giả vờ xót xa ân hận.
-Yên tâm! Ta tuyệt đối không để lộ tin tức từ cháu ra đâu, mà nếu có để lộ ra là cháu bép xép, cháu cứ đến tìm ta, ta sẽ sắp xếp cho cháu vào công ty con ta làm việc, tuyệt đối không để cháu chịu thiệt.
Bà lão vỗ vỗ ngực, cam đoan thề thốt.
-Chung lão phu nhân, cháu cảm ơn bà.
Lại tiếp tục làm bộ cảm động đến rơi nước mắt.
-Không cần khách khí! Cháu nói xem, ngoài câu lạc bộ quần vợt thì thằng oắt ấy còn có thể đi đâu nữa?
-Đúng rồi, còn có…
Cô nói hết ra, cũng cấp hết những địa chỉ mà mình biết.
-Hóa ra còn những chỗ này nữa…
Bà lão liên tục gật đầu, cầm bút viết lia lịa.
Vì thế ở đại sảnh bữa tiệc có một cảnh rất hay, hai người phụ nữ, một già một trẻ cười gian manh, tán gẫu “ việc nhà nhàm chán” vô cùng vui vẻ, mà cái tên hồ ly xấu tính kia bị thư ký trong ngoài không giống nhau bán đứng.
-Cẩn thận!
Cô gái này một giây trước còn đi rất vững vàng, một giây sau lại như bị quỷ đánh ngã ngay vào lòng mình, Nghiêm Sĩ Tuyển không cách nào hiểu nổi.
Gần đây có rất nhiều cô gái trẻ ngã vào hắn, nếu là chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì hắn nhất định sẽ đỡ họ, nhưng chuyện này lại xảy ra quá nhiều làm hắn nghi ngờ mình trở thành trung tâm của mọi tai nạn, đi đến đâu cũng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
-Cảm ơn, cảm ơn!
Một cô gái xinh đẹp mặc trang phục tập quần vợt ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt, đỏ mặt ngượng ngùng nói ra lời cảm ơn, trong mắt là sự hưng phấn đến nhảy nhót không che giấu được
Tin tình báo của Chung lão phu nhân quả nhiên không sai, người thừa kế Tập đoàn Hồng Lâm của Nghiêm gia thật sự đến đây chơi bóng, cũng không uổng công cô xin gia nhập thành hội viên của câu lạc bộ quần vợt này, mỗi ngày đều tới đây ôm cây đợi thỏ, tạo cơ hội cho cô gặp được mình đang chờ.
-Cô không sao chứ?
Hỏi một cách thân thiết,thái độ của Nghiêm Sĩ Tuyển đối với người quen và người ngoài đều như nhau, tác phong nhẹ nhàng làm cho người ta hoàn toàn không phát hiện ra rằng hắn rất xấu tính.
-Không, không có việc gì!
Hai gò má hồng lên, mỹ nữ quần vợt bị sự ân cần, thân thiết của hắn mê hoặc, nói ra cái cớ đã sớm nghĩ ra từ trước một cách rất tự nhiên:
-Tôi chỉ là hơi thiếu máu nên đầu đột nhiên bị choáng váng, thật là ngại quá, đụng vào người anh…
Thiếu máu? Thời gian gần đây, lý do của những cô gái ngã vào người hắn đều như vậy, xem ra dạo này hắn rất có duyên với cái từ “thiếu máu” này.
Thầm nghĩ giễu cợt, khuôn mặt Nghiêm Sĩ Tuyển cười vô cùng ôn hoà đến mê người:
-Không sai! Cô nên cẩn thận một chút, giữ gìn sức khỏe, tôi xin phép đi trước.
Mắt thấy “dịp tốt để hắn yêu sắp mất đi vì chuyện bất trắc”, mỹ nữ quần vợt vội vàng tăng cường sự dũng cảm cho lá gan.
-Anh ơi, nếu anh không vội…, tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm để cảm ơn sự giúp đỡ của anh?
-Cảm ơn lời mời của cô.
Quay đầu cười cười, hắn cự tuyệt một cách nhã nhặn:
-Thật đáng tiếc, tôi bận chút việc, nếu lần sau có duyên mà gặp lại thì tính sau!
A….. Thật đáng tiếc, hắn xác định rõ ràng rằng hắn sẽ không đến câu lạc bộ quần vợt này nữa, hai người tuyệt đối là vô duyên.
Bị từ chối khéo léo như vậy, cơ hội bất thành, mỹ nữ quần vợt cũng chỉ có thể thầm đấm ngực, bất đắc dĩ nhìn hắn tao nhã đi tới phòng tắm, trong nháy mắt khóc không thành tiếng, muốn chết ngay lập tức.
Ô… đầu năm nay, nữ theo đuổi nam có thể nói là chất cao như núi, hơn nữa còn là núi Himalay.
-Ở trong đó lâu như vậy chẳng lẽ thực sự anh bị phụ nữ đánh gục rồi?
Trong phòng tắm một giọng nam bỗng nhiên vang lên, Nghiêm Sĩ Tuyển vừa mới đi vào phòng tắm để tẩy đi mồ hôi trên người, không kìm được, lông mày giương lên.
-Anh thì biết những gì?
Lừa bịp người đời lộ ra một nụ cười ôn nhã, hắn tự hỏi người trước mắt này không xuất thân từ danh gia vọng tộc nhưng lại rất có tài cán, bằng vào sự nỗ lực của bản thânmà đã trở thành người quản lý của một công ty chuyên nghiệp, tuy không hơn bạn tốt nhưng hai ngày mỗi tuần đều đến đánh quần vợt giao hữu.
A?
Xem thái độ của Nghiêm Sĩ Tuyển, chẳng lẽ hắn nói trúng thật rồi?
Chiêm Dung Thịnh lộ ra khuôn mặt bình thường giản dị, đầu tiên là trừng lớn mắt, lập tức nghĩ đến điều gì đó, hắn không dám tin, lắc đầu buồn cười:
-Không thể nào! Tôi còn tưởng rằng Chung lão phu nhân, chỉ là thuận miệng nói chơi, không ngờ lại làm thậ
-Chung lão phu nhân?
Lông mày trên khuôn mặt tuấn tú giương cao, Nghiêm Sĩ Tuyển cười càng thêm nho nhã.
-Nếu không để ý đến lời nói… chỉ cần lầm một chút thì tôi sẽ thật vô cùng cảm kích.
Hắn tưởng gần đây thường có các cô gái lởn vởn quanh mình là chuyện phát sinh bất ngờ nhưng hóa ra lại có kẻ giấu mặt ẩn ở phía sau.
-Nói thật ra thì tôi cùng không biết rõ lắm.
Sớm đã tắm xong, Chiêm Dung Thịnh cầm khăn vừa lau người vừa cười nói:
-Ngày hôm qua lúc tôi ăn cơm ở nhà hàng, vừa hay nhìn thấy Chung lão phu nhân và một cô gái trẻ rất xinh đẹp ngồi ở bàn cách vách, lúc đầu cũng không chú ý bọn họ nói chuyện gì, cho đến lúc tên của anh xuất hiện trong cuộc nói chuyện của bọn họ tôi mới lưu tâm cẩn thận nghe hết, kết quả anh đoán thế nào?
-Như thể nào?
Đặc biệt phối hợp lại, không ngại học hỏi kẻ khác.
Cười một cách thú vị, đôi mắt Chiêm Dung Thịnh hiện lên ánh mắt thông minh.
-Kết quả là tôi nghe được Chung lão phu nhân cùng cô gái trẻ kia bàn luận làm thế nào để cho cô gái đó ngã vào người cậu trong câu lạc bộ, tạo ra cơ hội gặp gỡ bất ngờ đầy lãng mạn.
-…….
Rơi vào trạng thái trầm mặc rất lâu, Nghiêm Sĩ Tuyển không biết nên nói gì mới đúng. Hắn đã sớm biết rằng những chuyện bất ngờ ngoài ý muốn gần đây có điều khác thường, nhưng không nghĩ người đứng phía sau những chuyện đó lại là Chung lão phu nhân.
Khoan đã! Cho dù bà Chung nhiệt tình suy nghĩ chuyện mai mối giúp hắn thì bà ấy làm sao có thể biết được cố định hai ngày mỗi tuần hắn đều đến câu lạc bộ quần vợt? Làm sao có thể nắm giữ lịch trình của hắn, làm cho những cô gái kia có cơ hội gặp gỡ bất ngờ và thật tình cờ với hắn?
Càng nghĩ càng thấy việc này nhất định bên trong là có thần quỷ bản lĩnh cao cường, hắn không khỏi trầm tư, tập trung tư tưởng suy nghĩ lại xem việc này bắt đầu từ đâu, hắn bị tính kế khi nào…
Đúng rồi! Là hôm tham gia yến tiếc của gia đình họ Chung, từ sau hôm đó hắn thỉnh thoảng lại gặp phải tình huống “gặp gỡ bất ngờ”, mà ở tại yến tiệc kia, người tiếp xúc với Chung lão phu nhân chỉ có…
-Tôi nghĩ tôi biết thủ phạm đứng phía sau là ai rồi!
Dở khóc dở cười, vẻ mặt của hắn rất phức tạp.
Đây nên nói là tự mua dây buộc mình hay là bị phản bội đây?
Không sai. Trước khi hắn chạy trốn khỏi đó đã dặn Chân Như ý là phải tiếp chuyện, tâm sự với Chung lão phu nhân thật chu đáo, nhưng cũng không muốn cô tâm sự cái phương diện kia.
Hay là do thời gian gần đây hắn thường bắt cô làm thêm buổi tối nên cô ấy giận không dám nói gì, lại làm ra hành vi trả thù này?
Vân vê cái cằm có độ cong hoàn mỹ, Nghiêm Sĩ Tuyển trầm ngầm thầm nghĩ, không khỏi hoài nghi.
Có phần đồng tình vỗ vỗ vai người đàn ông đang trầm tư, Chiêm Dung Thịnh cười một cách thú vị, hỏi:
-Hung thủ không phải Chung lão phu nhân sao?
-Không! Là một người hoàn toàn khác.
Phục hồi tinh thần lại, hắn cười cười, nói.
A…. Thư ký này khá lắm, dám bán đứng hắn, nếu thế hắn cũng sẽ chăm sóc cô thật tốt, dù sao thì cuộc sống mà không có đấu trí lạc thú cũng rất chán, để xem ai là người bị bức phải lộ ra dấu vết trước, lột khuôn mặt giả tạo, lộ ra tính cách thật của mình?!
Không biết hắn đang tính kế cô gái nào đó, Chiêm Dung Thịnh vừa nghe hung thủ đứng sau chuyện này là một cao nhân, trong lòng đầy hiếu kỳ, không chịu được mà hỏi:
-Nếu không phải Chung lão phu nhân thì người kia là ai?
-Một người phụ nữ trong ngoài không giống nhau.
Chủ ý trong lòng đã định, Nghiêm Sĩ Tuyển ôn nhã mỉm cười, cho hắn ta biết cái đáp án không đến nơi đến chốn, không muốn tiếp tục nói chuyện riêng của mình, lập tức nhanh chóng đổi đề tài:
-Tôi không nên đến câu lạc bộ quần vợt này nữa, ánh có hứng thú tham gia câu lạc bộ khác với tôi không?
Hắn rất nặng về những khoản riêng tư, không thích những địa điểm mình hay lui tới đều bị mọi người biết, nên mới thay chỗ chơi bóng, nhưng mà người cùng chơi hợp ý với mình thì rất khó tìm nên nếu Chiêm Dung Thịnh có thể đi cùng thì không còn gì tốt hơn.
Ánh mắt sáng lên, Chiêm Dung Thịnh dù sao cũng là một người quản lý của công ty chuyên nghiệp, che giấu dưới khuôn mặt bình thường giản dị là cái khôn khéo giỏi giang ở bên trong, lúc này tự nhiên biết rõ tâm tư của hắn, lúc đã quyết định cái gì cũng không quên thừa cơ mà cướp đi.
-Có thể được nhưng chi phí gia nhập anh phải chi ra!
-Không thành vấn đề!
Phí gia nhập đối với Nghiêm Sĩ Tuyển mà nói thì không đáng một đồng, lập tức đáp ứng không chút do dự.
-Đợi đến khi tìm được câu lạc bộ vừa ý, tôi sẽ gọi cho anh.
Dứt lời, phất phất tay, nhanh chóng đi vào phòng tắm, tẩy đi toàn bộ mồ hôi sau khi vận động.
Mắt nhìn thấy bóng lưng hắn biết mất phía sau cửa phòng tắm, Chiêm Dung Thịnh rất nhanh lau khô tóc, sau khi thay quần áo sạch sẽ mới lộ ra khuôn mặt cười, tâm tình vui vẻ rời đi.
Ha ha, chỉ có vài câu nói ngắn ngủn vô tình nghe được ở nhà hàng mà đã đổi được hội phí năm đầu tiên, vụ đầu tư này được thù lao quá lời!