Tổng Giám Đốc Cuồng Vợ 5000 Tuổi

Chương 2: Ai Ngủ Ai (2)




Lâm Kha cười lạnh một tiếng, điên rồi? Đúng là cô sắp điên rồi! Nguyên âm cô trông năm ngàn năm cứ như vậy bị hồ ly thối chiếm lấy, cô đâu chỉ là điên rồi! Cô còn muốn toàn bộ Hồ tộc phải chôn cùng!  

"Ngươi đi chết đi!" Lâm Kha gầm thét một tiếng, phi chân lên đạp về phía Cơ Nam Tu liền đạp tới. 

Trên người Cơ Nam Tu quấn chăn, động tác không tiện, chỉ có thể hoảng hốt né tránh sự tấn công của Lâm Kha.

Ầm ---- ---- một tiếng vang thật lớn.

Cửa phòng bị một phát đạp của Lâm Kha khiến cho bay ra ngoài.

Ầm một tiếng, cửa va mạnh vào bức tường khách sạn lung lay sắp đổ.

Dưới chân Lâm Kha bị chăn Cơ Nam Tu trên người khiến cho trượt chân, trực tiếp nhào vào trên người Cơ Nam Tu, bờ môi lập tức dán lên môi Cơ Nam Tu.

"Tách tách!"

"Tách tách!"

"Tách tách!" Một đống đèn flash đồng thời chĩa vào hai người trên đất.

"Má ơi, tình hình chiến đấu này quá kịch liệt rồi! Ngay cả cửa cũng bị đá bay!" Một phóng viên điên cuồng chụp hình trên hai người lăn trên mặt đất, cảm thấy tiền thưởng tháng này khẳng định phải tăng gấp đôi!

Đây chính là tin tức lớn đấy! Tiểu hoa đen nhất ngành giải trí Lâm Kha, nghỉ đêm ở khách sạn cuồng hoan! Động tác lớn đến nỗi bay cả cửa phòng khách sạn!

Nhìn đi, đã có sẵn tiêu đề rồi!

Hai người nằm dưới đất, cơ thể đồng thời cứng đờ.

Lâm Kha nhìn những người đó giơ thứ đầu dài lên màu đen lên, theo bản năng bày ra vẻ mặt phòng bị.

Đây là thứ gì? Hình như mang theo một tia năng lượng xa lạ, là pháp khí của ma tộc à?

Lâm Kha quay đầu vẻ mặt khiếp sợ nhìn Cơ Nam Tu bị mình đè trên mặt đất.

Cơ Nam Tu à Cơ Nam Tu, không ngờ yêu tộc của ngươi vậy mà lại thông đồng với ma tộc, lần này xem ngươi nói thế nào!

Cơ Nam Tu cũng không ngờ rằng, mình chẳng qua chỉ ngủ với một tiểu minh tinh, lại bị chó săn chụp được!

Còn bị đập tới hiện trường!

Lâm Kha đột nhiên đứng dậy, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía đám người vây quanh mình không ngừng ấn tanh tách tanh tách, nhìn những người này không có ma lực gì, chẳng lẽ là nhân tộc ma tu? 

Bất kể như thế nào!

Thân là đại trưởng lão Phù Tông, cô tuyệt đối sẽ không tha cho bất cứ thành viên ma tộc nào! 

Lâm Kha lập tức đứng lên bày ra tư thế tấn công, đám phóng viên kia ngây ngẩn cả người: "Lâm Kha, cô định làm gì vậy?" 

Trả lời người phóng viên này chính là một cú đá nghiêng.

Lâm Kha nhấc chân vung một phát, tất cả bị đá ra khỏi phòng.

Những ký giả này nào chịu được một đòn của Lâm Kha, chỉ trong nháy mắt, đã bị đạp  cho quỷ khóc sói gào chạy ra ngoài!

Phóng viên cuối cùng bị đánh, hung tợn chụp mấy tấm, chụp biểu cảm Lâm Kha âm tàn: "Lâm Kha, cô chờ đấy, tôi sẽ quay về viết tin! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"    

Lâm Kha oán hận nhìn lòng bàn tay của mình.

Đáng hận, bây giờ mình hoàn toàn không có linh lực, ngay cả nhân tộc ma tu cũng không đối phó được!

Chờ mình khôi phục thực lực, nhất định phải cho bọn chúng đẹp mặt!

Lâm Kha quay người về đến phòng, Cơ Nam Tu đã mặc quần áo xong, hắn không còn mặc pháp bào đỏ tơ nhện mà hắn thích nhất lúc trước, mà là mặc một bộ quần áo màu đen là lạ.

Có điều lại làm nổi bật thân hình hoàn mỹ vô hạn của tên hồ ly thối này một cách thần kỳ.

Tên hồ ly thối này vốn đã có ngoại hình tốt, mặc như thế hình như càng đẹp hơn.

Cơ Nam Tu nhìn thấy Lâm Kha đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mặt mình và dáng người mình, tư thế thưởng thức sắc đẹp quang minh chính đại, lửa giận vừa rồi lại lắng lại một cách kỳ lạ.