Chạng vạng, sau khi tan học.
Dọc theo đường đi có không biết bao nhiêu người chào hỏi, mãi đến lúc lên xe, bên tai vẫn còn truyền đến tiếng thăm hỏi ân cần, chú Trần nhìn Tiết Tuyết dáng ngồi ngay thẳng ở ghế sau, có phần đau lòng hỏi.
"Tiểu thư, học hành trên lớp rất vất vả đi."
"Không tồi, vẫn cứ tiếp tục theo học thôi." Tiết Tuyết nhếch... khóe môi, tuy vất vả một ngày, như đôi con ngươi như thạch anh vẫn rạng rỡ, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy xẹt qua đáy mắt là một chút mệt mỏi thật khiến người ta đau lòng.
So với màn đêm đen kịt phía chân trời khi màn đêm buông xuống, vất vả như vậy lại khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Chú Trần mở bài hát hàng ngày Tiết Tuyết thích nghe, cố gắng lái xe vững vàng.
Về đến nhà, Vân Như nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn qua, ánh mắt nhìn về phía con gái tràn đầy kiêu ngạo.
"Tiểu Tuyết, hôm nay thế nào."
"Cũng không tệ lắm." Tiết Tuyết cười đưa túi sách cho nữ giúp việc bên cạnh, sau đó nhìn về phía mẹ mình, quan tâm hỏi, "Hôm nay chắc mẹ cũng vất vả rồi."
Sản nghiệp nhà họ Tiết trên danh nghĩa là ông cụ nhà họ Tiết để lại cho Tiết Cảnh, nhưng thực tế nhưng là bị người phụ nữ Vân Như này nắm giữ, đương nhiên, người phụ nữ này vô cùng thích thú, hơn nữa còn không chút nào ý thức được thân phận nữ cường nhân của bà ta sẽ dẫn đến bao phiền toái.
"Là cực kỳ vất vả, mấy quản lý cấp dưới thật không có đầu óc..."
Quả nhiên cho dù phải đón nhận một trận oán giận từ mẹ, trên mặt Tiết Tuyết vẫn là nụ cười ôn hòa nhu thuận của một người con gái hiếu thảo, kéo cánh tay mẹ dẫn bà ta đến trên ghế sofa, kiên nhẫn lắng nghe tiếp oán giận.
"Đúng rồi, kỳ kiểm tra tháng cuối tuần này của con như thế nào?"
Đột nhiên chuyển chủ đề, nhưng cũng không nằm ngoài dự kiến của Tiết Tuyết, cô gật gật đầu, dịu dàng nói.
"Hẳn là không có vấn đề gì."
"Vậy là tốt rồi, lần này cũng phải về nhất nhé."
Tuy sáng nay còn quan tâm cô tối qua thức khuya học tập, nhưng bây giờ lại khăng khăng yêu cầu cô phải về thứ nhất.
Đây là Vân Như từ trước đến nay vẫn luôn ôm lòng hư vinh, nếu đã được một lần đứng thứ nhất, nhất định phải duy trì như thế thì mới nhận được cái gọi là tình thương của mẹ, quả nhiên là một tính toán có lợi, Tiết Tuyết cong môi, gật đầu.
"Đương nhiên rồi."
"Không hổ là con gái ngoan của mẹ."
Tâm tình Vân Như vô cùng tốt, vuốt ve gương mặt xinh đẹp của con gái.
"Mẹ biết Tiểu Tuyết là tuyệt vời nhất, đúng rồi, ngày mai mẹ còn có một hạng mục từ thiện, muốn đến thăm cô nhi viện Từ Tâm, bữa sáng sẽ không ăn ở nhà."
Cô nhi viện- - Từ Tâm?
Cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc văng vẳng bên tai khiến cho ánh mắt Tiết Tuyết sáng ngời.
Thật sự là một cái tên quen thuộc, không có sự kiện hiến máu để tiếp cận nhà họ Tiết, quả nhiên người nọ vẫn cố gắng dùng mọi thủ đoạn để tiến vào nhà họ Tiết, phải nói đám người này cho dù có làm thế nào cũng sẽ không chết tâm.
Tuy nói rất nhiều các xí nghiệp đều phải thông qua các hoạt động từ thiện để xây đắp lên hình tượng cho công ty, nhưng khéo như vậy lại dính đến cô nhi viện Từ Tâm, đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên!
Tiết Tuyết nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía mẹ mình.
"Mẹ vất vả rồi, đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi sớm nhé."
Nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của con gái, trong lòng Vân Như càng thêm hài lòng, từ sau trận xe cộ đó, cô con gái vốn không được yêu thích chẳng hiểu sao lại dần trở thành miếng thịt trong lòng bà ta, quả nhiên là sau một đêm đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.
……………..