“Thiên Thanh là…” Lãnh Tĩnh Hàn quay đầu nhìn về phía Mộ Thiên Thanh vẫn còn âm thầm giãy giụa, môi mỏng không nhịn được cong lên, ánh mắt thâm
thúy, dường như muốn hút lấy tất cả mọi thứ quanh mình, chỉ nghe anh
trầm giọng chậm rãi nói: “… Bạn gái của tôi!”
Mộ Thiên Thanh hơi dừng lại động tác, vẻ mặt kinh ngạc nhìn gương mặt của Lãnh Tĩnh Hàn, cả người hoàn toàn hóa đá…
Hiển nhiên Trì Uyển và Lam Nhu cũng bị lời nói này của Lãnh Tĩnh Hàn làm cho giật mình tại chỗ, nhưng Trì Uyển là ai, làm một người phụ nữ có
thể đứng đầu trong hàng vạn người đàn ông cũng không phải là kẻ hồ đồ.
Mặc dù biết rất rõ Lãnh Tĩnh Hàn nói dối, nhưng vẫn cười nói: “Thì ra là bạn gái mà Lãnh thiếu vẫn che giấu lại là Thiên Thanh!”
Lãnh Tĩnh Hàn chỉ lạnh nhạt đối đáp, không giải thích cũng không che giấu.
Trong đôi mắt của Lam Nhu lộ ra khinh bỉ, ở chỗ sâu trong đáy mắt che
giấu giận dữ, chỉ nghe cô hơi kinh ngạc nói: “Lúc nãy nhìn thấy Mộ tiểu
thư và A Mộc cặp tay cùng đi vào, tôi còn tưởng bọn họ là…”
Những lời nói này vô cùng độc đáo, muốn nói lại thôi nhưng đâm trúng chỗ yếu.
“Lam tiểu thư cho rằng là cái gì?” Mộ Thiên Thanh từ trong kinh ngạc
phục hồi lại tinh thần, ánh mắt hơi lạnh lùng nhìn Lam Nhu: “Mặc kệ cô
cho rằng là cái gì… Chuyện của tôi cũng không cần cô quan tâm! Em có
chút đói bụng…”
Câu cuối cùng là nói với Lãnh Tĩnh Hàn.
“Ừ, anh đi lấy thức ăn cho em!” Lãnh Tĩnh Hàn dịu dàng đáp lời, không
nhìn người bên cạnh, ôm lấy Mộ Thiên Thanh xoay người, mới vừa cất bước, anh đột nhiên dừng lại, khẽ nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Lam tiểu thư
vừa mới cho rằng… Tôi hy vọng sẽ không xảy ra!”
Nói xong, anh liền ôm lấy Mộ Thiên Thanh đi khỏi, trong lời nói cảnh cáo rõ ràng ẩn chứa tức giận, bá đạo tham muốn giữ lấy.
Mộ Thiên Thanh vẫn bị Lãnh Tĩnh Hàn ôm đi đến khu nghỉ ngơi, dọc theo
đường đi, xung quanh đều có các loại ánh mắt bắn tới cô, ghen tỵ, tức
giận, giễu cợt…
Mộ Thiên Thanh vừa đến khu nghỉ ngơi, liền vội vàng tránh khỏi tay Lãnh
Tĩnh Hàn, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn nói tiếng cám ơn.
“Trong cái vòng này chính là như vậy, cô cũng không cần phải tức giận!”
Trong lời nói của Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng xa cách, không dịu dàng tà mị
giống như vừa mới diễn trò.
Mộ Thiên Thanh không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lãnh Tĩnh Hàn, chỉ lạnh lùng, không nói gì.
Đúng vậy, trong cái vòng của giới thượng lưu chính là như vậy, từ nhỏ cô đã biết, cô vốn không nên tới bữa tiệc rượu này, chẳng qua không có
cách nào từ chối lời mời của Thượng Quan.
“Cách Thượng Quan Mộc xa một chút!” Con ngươi sắc bén của Lãnh Tĩnh Hàn rũ xuống, kiêu ngạo nhìn Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh đè nén phác tác lửa giận, cô đột nhiên nâng ánh mắt nhìn
chòng chọc vào gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn, nói:
“Cuộc sống của tôi… Không cần anh quan tâm! Chúng ta không quen… Tôi
hoàn toàn không biết anh là ai!”
Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu mày, biết Mộ Thiên Thanh xù lông, trong lòng khẽ
thở dài một tiếng, nhàn nhạt nói: “Cố ý quên lãng quá khứ… Thật có thể
quên mất tất cả mọi người sao?”
Mộ Thiên Thanh chau mày, vốn tức giận nhưng bởi vì câu nói của Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên cứng đờ, “Anh có ý gì?”
“Nếu như cô bình yên, chính là Ánh nắng!” Sau khi Lãnh Tĩnh Hàn nhàn
nhạt nói một câu, thở nhẹ một hơi, xoay người, đi lấy thức ăn cho Mộ
Thiên Thanh.
Cả người Mộ Thiên Thanh ngốc trệ tại chỗ, thậm chí đầu óc của cô không
cách nào suy nghĩ, giống như bột nhào vón thành cục, mới vừa rồi… anh
nói gì?