Tổng Giám Đốc Cưng Chìu Vợ Yêu

Chương 18: Ép hôn




Angel quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng Mộ Thiên Thanh, chế nhạo nói:” Xem ra. . . . .Người ta không chấp nhận tình cảm của anh!”

“Cánh cửa kia đóng rất chặt, muốn mở ra. . . . . . Thật đúng là không dễ dàng.” Trên mặt đẹp trai của Thượng Quan Mộc có chút bất đắc dĩ.

“Nếu để cho những cô gái đuổi theo anh nhìn thấy bộ dạng si tình này của anh, không biết có bao nhiêu trái tim thủy tinh tan!” Angel cười quyến rũ, sau đó hỏi:” Cô ấy là bạn học nhỏ trong tường cảnh sát chứ?”

Thượng Quan Mộc gật đầu một cái, âm thầm thở dài một cái, trái tim của Thiên Thanh đóng thật chặt, muốn đi vào một bước cũng hết sức khó khăn.

Mộ Thiên Thanh được đưa đến phòng VIP, nhất thời, mấy chuyên gia trang điểm kinh nghiệm phong phú liền tiến lên vây quanh, vừa trao đổi tạo hình, vừa nhìn về phía cô có chút xoi mói, cái gì tay quá thô ráp, cái gì da không có chăm sóc tốt. . . . . . . Tóm lại, nói xong lời cuối cùng, toàn thân đều là khuyết điểm, cũng chỉ có hai ưu điểm, một là da trắng nõn, ,một là vóc người có vốn!

Mộ Thiên Thanh có chút dở khóc dở cười, cô là một cảnh sát, còn là tổ hành động, mỗi ngày gió thổi nắng chiếu, làm sao da có thể tốt hơn?

Nếu không phải bởi vì trời sinh phơi nắng không đen, chỉ sợ cũng chỉ còn lại ưu điểm duy nhất “Có vốn”

Sau khi xoi mói một lúc, Mộ Thiên Thanh liền bị mấy chuyên gia trang điểm kéo đi, sau đó mặc cho các cô định đoạt mình giống như con rối. . . . . .

Sau khi trang điểm tạo hình xong đã hơn hai giờ.

Bởi vì ở nhà uống quá nhiều cà phê, Mộ Thiên Thanh nóng lòng muốn đi giải quyết, nhìn đám người này cầm mấy bộ lễ phục chuẩn bị để cho cô mặc thử, cô có chút ngượng ngùng nói:” Chờ một chút. . . . . . . Tôi muốn đi toilet”

Một trong những chuyên gia trang điểm cười cười, nói:” Đi đi, chúng tôi chờ cô!”

Mộ Thiên Thanh hỏi vị trí của phòng rửa tay, vội vội vàng vàng xông vào toilet, sau khi giải quyết, Mộ Thiên Thanh thoải mái thở dài, chuyện đi toilet thật là ai cũng như nhau.

Mộ Thiên Thanh ra khỏi toilet, định trở về phòng trang điểm nhưng vừa vặn vượt qua cua quẹo liền sững sờ đâm đầu vào người đàn ông đi tới, trong lòng kêu lên: mẹ kiếp, thật là cuộc đời đi đâu cũng gặp nhau!

Mộ Thiên Thanh tính không nhìn người đi tới, tiếp tục đi về phía trước, đang lúc lướt qua Lãnh Tĩnh Hàn thì cánh tay liền bị bắt được. . . . . . . .

Vốn là buổi sáng Mộ Thiên Thanh còn chất đống cáu thẹn tất cả đều xông lên ót, nghĩ cũng chưa từng nghĩ, tay không bị nắm siết thành quyền đánh tới trên người Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . .

Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng, thân thể hơi nghiêng khiến cho động tác của Mộ Thiên Thanh lui lại, động tác kế tiếp đánh tới vẫn bị Lãnh Tĩnh Hàn buông lỏng đỡ ra. . . . . . .

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh giống như con sư tử nhỏ nổi điên, một phát bắt được cánh tay cô đánh tới, thuận thế xoay tròn một cái, bắt chéo hai tay cô ra phía sau lưng, một loạt động tác lưu loát đơn giản, hoàn toàn không dài dòng dây dưa.

Mộ Thiên Thanh bị Lãnh Tĩnh Hàn giam cầm thật chặt đến trong khuỷu tay, giờ phút này hai người gần sát có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

“Buông tôi ra, tên háo sắc này!” Mộ Thiên Thanh cắn răng nghiến lợi, giãy giụa muốn rút tay của mình về.

“Háo sắc?” Lãnh Tĩnh Hàn âm thầm cau mày, ánh mắt thâm thúy nhìn Mộ Thiên Thanh giãy giụa, con người đen không nhìn thấy đáy,” Thượng Quan Mộc là bạn trai của cô?”

Mộ Thiên Thanh giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không tránh thoát được, cô tức giận gầm nhẹ:” Anh là gì của tôi, liên quan gì tới anh?”

Nghe cô nói vậy, con ngươi Lãnh Tĩnh Hàn khẽ híp, đáy mắt bắn ra hai luồng sáng bén nhọn.

“Buông tôi ra. . . . . . .” Mộ Thiên Thanh nói xong, không để ý mình mặc áo ngủ, giơ đầu gối thúc về phía vị trí nhạy cảm dưới thân Lãnh Tĩnh Hàn.

Lãnh Tĩnh Hàn giống như đã sớm biết ý tưởng của cô, nắm tay Mộ Thiên Thanh đẩy một cái, động tác của Mộ Thiên Thanh rơi vào khoảng không, người cũng bị ném đến trên tường, cô mới vừa muốn đứng dậy, Lãnh Tĩnh Hàn cũng đã lấn người tới, cùng lúc đó gương mặt đẹp trai như điêu khắc đè xuống, lúc Mộ Thiên Thanh không kịp phản ứng nữa, hôn lên môi cô . . . . . .