"A....."
Tiếng thét chói tai bén nhọn dường như muốn tung nóc phòng, theo bản
năng hai cánh tay của Mộ Thiên Thanh ôm ngực thét lên, nhìn Lãnh Tĩnh
Hàn lạnh lùng đứng ở cửa ra vào.
Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu mày, chỉ hờ hững liếc nhìn Mộ Thiên Thanh sau đó thong thả lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Sau khi cửa đóng lại, Mộ Thiên Thanh lấy tốc độ nhanh nhất từ trước tới
nay mặc quần áo xong, sau đó giận dữ ngút trời đi ra khỏi phòng, nhìn
thấy Lãnh Tĩnh Hàn không lo lắng ở bên ngoài đang ăn sáng, thì ra đây là một gian "phòng tổng thống".
Nhưng giờ phút này Mộ Thiên Thanh không có tâm tình đi quan sát hoàn
cảnh xa hoa này, hai mắt cô bốc lửa nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, rống to: "Tại
sao tôi lại ở chỗ này, anh đã làm gì tôi?"
"Cô ngủ thiếp đi, tôi không có thói quen đem phụ nữ ném tới cửa chung
cư." Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, bởi vì tức giận
ngực khẽ phập phồng, lạnh nhạt nói: "Ngoại trừ mới vừa rồi không cẩn
thận nhìn thấy, tôi cũng không có làm gì cô!"
"Anh gạt quỷ hả?" Mộ Thiên Thanh phát điên.
Lãnh Tĩnh Hàn buông ly cà phê trong tay, vẫn ung dung nhìn Mộ Thiên Thanh, hỏi: "Cô là quỷ?"
"......"
"Vậy cô hi vọng tôi làm gì cô?"
".........."
Lãnh Tĩnh Hàn không để ý tới vẻ mặt lo lắng của Mộ Thiên Thanh, tiếp tục ăn điểm tâm, động tác của anh hết sức ưu nhã, ngón tay thon dài linh
hoạt cầm dao nĩa cắt lấy miếng bánh mì, cũng chỉ là bữa ăn sáng bình
thường nhưng cảm giác giống như anh ăn món ngon thượng hạng.
Mộ Thiên Thanh còn đứng ở nơi đó, cô cắn răng thật chặt, ánh mắt nhìn
chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn không chút cử động, thân thể cô không có khác
thường, cũng không có dấu vết, cho nên tối ngày hôm qua thật sự không có xảy ra chuyện gì, nhưng...quần áo của cô lại bị đổi!
"Quàn áo của cô là phục vụ khách sạn đổi!" Lãnh Tĩnh Hàn cũng không có
nhìn Mộ Thiên Thanh nhưng giống như đoán được suy nghĩ trong lòng cô,
"Phòng của cô, ngoại trừ lúc đưa cô vào cũng chỉ có mới vừa..."
"Anh vào cửa tại sao không gõ cửa, tại sao anh không lễ phép như thế?"
Mộ Thiên Thanh nghe Lãnh Tĩnh Hàn nói quần áo là do phục vụ khách sạn
đổi, thở phào nhẹ nhõm nhưng lại nghe anh nhắc tới chuyện mới vừa rồi,
nhất thời xù lông.
Lãnh Tĩnh Hàn buông thức ăn trong tay, cầm lấy khăn ăn ưu nhã lau miệng, rồi nói: "Tôi không nghĩ cô sẽ ở nơi đó thay quần áo!"
Nói xong, Lãnh Tĩnh Hàn liền đứng lên đi tới trước mặt Mộ Thiên Thanh,
ánh mắt sắc bén rũ xuống nhìn sắc mặt tối tăm của cô, chậm rãi nói: "Đối với cô gái thô lỗ, tôi không có hứng thú!"
Đang lúc Mộ Thiên Thanh còn không kịp phản ứng, Lãnh Tĩnh Hàn đã sải
bước rời khỏi, để lại một mình Mộ Thiên Thanh đang cứng ngắc ở tại chỗ,
mặt lúc đỏ lúc xanh một trận.
Cuối cùng, Mộ Thiên Thanh không biết làm thế nào đi khỏi khách sạn vô
cùng xa hoa, đón xe taxi trở lại nhà trọ, cô liền ôm đầu gối vùi ở trên
ghế salon, trong lòng rất ủ dột giống như bị một tảng đá lớn đè ép, vô
cùng buồn bực.
Cô cảm thấy mỗi lần gặp phải người đàn ông kia, cô giống như gặp phải vị thần xui xẻo, chính xác không có chuyện tốt xảy ra.
Mộ Thiên Thanh hít một hơi thật sâu cầm lấy điện thoại trong túi xách, vừa nhìn lại tắt máy!
Mở điện thoại di động lên, theo đó truyền đến âm thanh "Tích tích tích", hẳn là có mười mấy tin nhắn, cô mở ra, tất cả đều là Thẩm Duyệt Nhiên
và Thượng Quan Mộc.
Thượng Quan Mộ nhắc nhở cô hôm nay phải cùng anh đi tham gia tiệc rượu,
mà tin nhắn của Thẩm Duyệt Nhiên đều là "Mộ Thiên Thanh cô thành thật
khai báo cho tôi, người đàn ông nhận điện thoại của cô là ai?", "Cô dám
cùng đàn ông lêu lổng cả một buổi tối không trở lại?" Đợi chút....
Mộ Thiên Thanh xem lại ghi chép cuộc gọi, quả nhiên, có một cuộc gọi
rạng sáng ngày hôm qua, mà lúc ấy....Cô bị say rượu chậm rãi ngủ thiếp
đi, "Lại nhận điện thoại của tôi?"
Mộ Thiên Thanh cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm, giống như muốn ăn thịt
người, tay dùng sức nắm điện thoại, bởi vì ma sát, phát ra tiếng "xì
xì".
Đang lúc này, chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, kéo Mộ Thiên
Thanh ra khỏi suy nghĩ, cô cúi đầu nhìn dãy số trên điện thoại di động,
nhíu mày...