Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Trăm Phần Trăm

Chương 9: Cắn người, cô là chó sao?




--- -----

“ uy, anh muốn dẫn tôi đi nơi nào? “

“ anh bị bệnh thần kinh à, mau dừng xe lại a! “

“ anh mà không dừng xe, tôi liền nhảy xuống. “ Hạ Tiểu Lạc ngồi ở phía phó lái hầm hừ, làm một bộ dáng cô gái mạnh mẻ. Lăng Thiên Dực nhíu mày một cái, mắt liếc cô gái nhỏ bên cạnh.

“ muốn nhảy xe? sợ là cô không có bản lãnh này,tôi cũng khóa cửa xe, cô nghĩ tới nhảy cũng đừng hòng. Bất quá, cô gái, lúc cô theo tôi nói chuyện, thì không thể làm ra bộ dáng thục nữ một chút sao? “

“ anh mau dừng xe cho tôi. “ Hạ Tiểu Lạc tiếp tục la, cô cố gắng mở cửa xe.

“ bây giờ coi như để cho cô xuống xe, cô cũng không biết đường, vạn nhất gặp phải mấy tên bại hoại, tôi cũng không có biện pháp cứu cô một lần nữa. “ Lăng Thiên Dực làm ra một bộ dáng bất cần đời.

“ anh chính là loại bại hoại ghê tởm nhất. “ Hạ Tiểu Lạc nghĩ đến tối ngày hôm qua, liền đưa ra nắm đấm liền hướng tới Lăng Thiên Dực.

“ A! “ Lăng Thiên Dực thắng xe gấp, đem xe dừng ở ven đường, bởi vì theo quán tính, Hạ Tiểu Lạc không có nịt giây an toàn lại thân thể liền nghiêng về trước, đầu đụng phải phía trước.

Hạ Tiểu Lạc thấy xe dừng lại, cũng không có đụng đau đầu, liền trực tiếp trách mắng:

“ mở cửa! tôi không nên cùng tên bại hoại anh ở trên cùng một chiếc xe. “

“ đồ bại hoại, để tôi xuống xe. “ Hạ Tiểu Lạc cố gắng tìm cách mở cửa, làm thế nào cũng không tìm được. Cô ngày thường đều đi làm bằng xe buýt, cơ hồ không biết xe riêng mở cửa thế nào, huống chi đây là xe thể thao có hạn. Lăng Thiên Dực tức đến bốc lửa, cỡi ra dây an toàn, nhảy qua chỗ phó lái, đè ép Hạ Tiểu Lạc đang nổi điên, trong ánh mang theo ngọn lửa chết người.

“ tôi tốt bụng giúp cô, cô lại mắng tôi " bại hoại ". Tôi cũng không thể để cô mắng" bại hoại" lâu như vậy, tôi liền một lần " bại hoại" cho cô xem.”

“ anh làm gì thế, mau buông ta.” Hạ Tiểu Lạc cố gắng đẩy người đàn ông đang đè ở trên người mình ra, lại không có khí lực nào.

“ cứu mạng a! cứu mạng......” Hạ Tiểu Lạc nhìn thấy chiếc xe đi ngang qua, liền lớn tiếng kêu cứu, nhưng là xe kia lại vội vả chạy đi, căn bản không có dừng lại.

“ vô dụng thôi, xe này hiệu quả cách âm rất tốt.” Lăng Thiên Dực nhìn con mồi dưới người, dang làm ra bộ dáng muốn chết.

Đang lôi kéo, mượn ánh đèn lờ mờ, Lăng Thiên Dực có thể thấy cái cổ trắng nõn của cô còn lưu lại ấn lý của hắn tối hôm qua, trong lòng không khỏi đắc ý nho nhỏ, một loại thắng lợi vinh quang. Lăng Thiên Dực đánh ngã ghế ngồi, Hạ Tiểu Lạc ý thức được tình cảnh dị thường nguy hiểm, máu trong người đều muốn đông lại. Cô liều mạng giãy giụa, đầu nhỏ xoay bên trái lại nhanh chóng xoay bên phải tránh đi cái hôn bá đạo của Lăng Thiên Dực.

“ tránh cái gì? Cô không cần xấu hổ, vật nhỏ, người tối hôm qua cũng là ta, tối nay cũng là ta, cô tránh không kịp i. “ Lăng Thiên Dực bóp cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô, bén nhạy chạm vào đầu lưỡi đầy hương thơm, cơ hồ muốn cướp đi hô hấp của cô, cô cảm giác sắp hít thở không thông.

“ ách! “ Lăng Thiên Dực rên lên một tiếng, giơ tay lau khóe miệng đang chảy máu.

“ cắn người? Cô là chó sao? “ Lăng Thiên Dực lập tức bốc lửa. “buông tôi ra, khốn kiếp, anh đi chết đi.” Hạ Tiểu Lạc dùng sức đẩy. Lăng Thiên Dực liều mạng, cuồng nhiệt mà bá đạo hôn môi cô, không chần chừ khoá lại cái miệng nhỏ.